"Hoắc Vũ Hạo!" Hắn gầm lên một tiếng, trừng mắt nhìn em mình. Hoắc Vũ Hạo nhún vai, không sợ chết nói tiếp "Anh trai em trông vậy mà cũng ham mê sắc dục ha."
"Em..."
Cô nắm lấy tay hắn, ngăn lời hắn lại. Mộng Vãn Tình cất giọng nhẹ nhàng "Em Hoắc, không ai nói với em rằng trước mặt người lớn thì phải có lễ phép sao?"
Mộng Vãn Tình lôi ra một cây quạt trắng, phe phẩy trước mặt, chỉ để lộ đôi mắt lá liễu cong cong cười đẹp đẽ nhìn mẹ Hoắc "A, hay hoá ra đây là gia giáo của nhà họ Hoắc - một gia tộc lớn đứng trên trăm họ?"
"Hoắc lão gia, người không hổ là gia chủ của một gia tộc lớn, việc dạy dỗ con cái khiến một kẻ thấp kém như tôi đây phải lau mắt mà nhìn."
"Ngông cuồng!" Hoắc Vũ Khải tức giận đập bàn, gương mặt đỏ bừng lên. Giọng ông ồm ồm lớn tiếng "Cô dám nói Vũ Hạo nhà chúng tôi không có gia giáo?"
"Bà chị à, cô biết cô đang nói ai không?" Hoắc Vũ Hạo sầm mặt, ánh mắt như chứa hàng trăm con dao phóng tới.
Mộng Vãn Tình thản nhiên đón nhận cơn giận dữ của Hoắc Vũ Khải, nhìn thẳng vào mắt ông ta nói chậm rãi từng chữ
"Tôi đâu có ý đó, là ngài tự nhận đó chứ ạ?" Cô chớp mắt lia lịa "Tôi tưởng gia giáo nhà ngài cũng chỉ có vậy..."
Hắn "..." có cảm giác cô ta mắng mình, ừm, chính là như vậy, hắn có chứng cứ.
"Thứ phế vật nhà Mộng gia như..."
Rầm!
Cô đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-uoc-mo-em-nhan-lai-duoc-gi/2913874/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.