Bước ra khỏi nhà hàng, ánh mắt của hắn nhìn cô có chút khang khác.
Ừm, chính là thấy đáng yêu.
Lần đầu tiên hắn chứng kiến cảnh một nhà ba người kia ăn một cục tức lớn như thế. Lũ người đó càng khó chịu, hắn càng thấy thoải mái.
Cô gái bên cạnh lại thêm đáng yêu ưa nhìn +1.
Hắn sẽ không truy cứu việc cô mắng hắn cùng với lũ kia.
Mộng Vãn Tình đang thấp thỏm lo sợ. Hình như nãy não chập mạch, ăn nói matday quá... Hoắc Tường Quân sẽ không đem tế sống cô chứ?
Cô âm thầm vả mình mấy cái. Cho chừa cái tội lanh mồm lanh miệng này, cho chừa nha con!
Cô lấm lét nhìn hắn nhưng chẳng dò ra cảm xúc gì từ hắn.
Tiêu rồi...không phải là chuẩn bị rút gân ném cô cho chó ăn đấy chứ?
"Mộng Vãn Tình."
"Vâng!" Cô giật thót mình, quay sang nhìn hắn. Hoắc Tường Quân chậm rãi nói "Lần này có thưởng cho cô."
Mộng Vãn Tình "???"
Dưới sự ngơ ngác của cô, Hoắc Tường Quân đích thân dẫn cô vào trung tâm thương mại, chỉ vào một cửa hàng bán lễ phục "Chọn một cái, lần tới đi với tôi."
Chỉ cần cô ta duy trì tốt như hôm nay, dẫn cô tới gặp đám người kia trăm lần nữa cũng được.
Mộng Vãn Tình "..." đi đâu? Ra nghĩa địa?
"Cô tự chọn đi. Nhớ là đi với tôi, đừng khiến tôi mất mặt." Cô ta mà chọn vớ vẩn lại tổ làm hắn mất mặt.
Cô nhìn hắn thêm một cái, lại nhìn hàng lễ phục xa hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-uoc-mo-em-nhan-lai-duoc-gi/2913872/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.