Hoắc Tường Quân bận bù đầu vẫn phải dành chút thời gian đi dập lửa giận của Mễ Tuyết.
Hắn chơi với Mễ Tuyết từ nhỏ, cũng biết cô không giận được mình lâu nên cứ để cô ấy tự nguôi giận.
Ngày hôm sau, hắn gõ cửa phòng Mễ Tuyết bảo cô đi ra viện thăm Mộng Gia Linh với mình.
Mễ Tuyết nghe đến cái tên này là giận sôi máu.
"Em không đi!!! Cô ta ăn vạ thì có! Trẹo cái chân thôi mà làm quá lên!"
Hắn đương nhiên biết là Mộng Gia Linh làm quá lên. Nhưng đó là bảo vật của Mộng gia, hắn có thể làm sao chứ?
Nếu có thể, hắn muốn đánh chết cô ta.
"Em nhất định không đi?"
"Không!"
"Vậy anh đi một mình."
"Em đi!!!" Mễ Tuyết hét ầm lên. Để Hoắc Tường Quân chung một chỗ với con cáo già kia làm sao cô ta yên tâm được cơ chứ?
Ai biết con ả đấy lại làm ra cái loại chuyện gì!
Dù rất không cam lòng nhưng Mễ Tuyết vẫn phải cắn răng mà đi.
Hắn đạt được mục đích, không khích Mễ Tuyết nữa.
Hắn đã chuẩn bị sẵn đồ đi thăm, là thức ăn dinh dưỡng đắt tiền. Mễ Tuyết trang điểm rồi mới đi, vẫn còn giận hờn hắn chuyện hôm trước.
Hai người đi vào bệnh viện, hỏi thăm số phòng bệnh của Mộng Gia Linh.
Lúc hai người đi đến cửa không khoá, Mễ Tuyết trực tiếp đẩy cửa bước vào trong.
"A a a a a a a!!!"
"Ai??? CÚT ĐI!!! ĐỪNG LẠI GẦN TÔI!!! ĐỪNG LẠI GẦN TÔI!!!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-uoc-mo-em-nhan-lai-duoc-gi/2913840/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.