Mễ Tuyết vừa đi vừa cảm thán "Đe doạ được Mộng Gia Linh tới mức muốn phát điên, cô gái trong lời bọn họ nói là ai thế? Em rất muốn biết cô ấy nha."
Nhìn bộ dạng người không ra ngoài ma không ra ma của Mộng Gia Linh như thế kia, Mễ Tuyết thấy rất hả dạ.
"Trong nhà đó có chuyện nội bộ." Hắn nói. Giọng điệu của Mộng Vãn Hiếu không đúng lắm. Sao anh ta lại vui như thế?
Nghe qua thì có vẻ như người chị gái của anh ta đang gặp nguy hiểm, vậy mà anh ta còn cười như thể trúng số tiền tỉ vậy. Mộng gia toàn người không được bình thường.
Mộng Vãn Tình cũng thế!
Hắn nhớ tới lời cô nói tối qua. Liệu chuyện này có liên quan gì đến cô không? Bọn họ đều nói là cô ta cô ấy, là nữ... Mà còn là người bị Mộng gia hành hạ...
Nhưng nhớ lại dáng vẻ hoảng sợ như gặp kẻ giết người của Mộng Gia Linh, gương mặt nhăn nhó méo mó của Mộng phu nhân và gương mặt phúng phính nhai bánh ngọt xong liếm tay cười hì hì với hắn của Mộng Vãn Tình. Hoắc Tường Quân thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Mộng Vãn Tình làm sao có thể chứ?
Cô ta tay trói gà không chặt, đòi hù doạ được ai?
"Hử?" Hắn nhíu mày lại, bóng dáng phía xa kia. Xuyên qua đám đông, gương mặt lờ mờ của một cô gái đang nói chuyện với vị bác sĩ bên cạnh làm hắn chú ý đến.
"Anh sao vậy?" Mễ Tuyết nghiêng đầu hỏi, hắn chớp mắt một cái, bóng dáng mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-uoc-mo-em-nhan-lai-duoc-gi/2913839/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.