“Mộng Vãn Tình.”
“Vâng?”
“…”
Hắn thở hắt một hơi “Cô đuổi hết bọn họ thì được cái gì?”
“Vốn đâu phải người của anh, giữ lại làm gì?” Đợi ăn Tết chắc?
Hoắc Tường Quân day trán, không nói gì với cô nữa. Mộng Vãn Tình càng ngày càng thay đổi, không đúng, phải là càng ngày càng bộc lộ bản chất mới đúng. Cô vậy mà dám ngay trước mặt hắn đuổi cả Mễ Tuyết lẫn đám người hầu ra ngoài.
Còn đống lộn xộn này ai dọn đây? Hắn nhìn bãi chiến trường xung quanh. Ít nhiều cô cũng phải đợi bọn họ dọn xong mới đuổi đi chứ? Nhà cửa như thế này còn ra thể thống gì? Đợi người mới tới cũng phải đến chiều mới có mặt.
Cô mặc tạp dề, đeo găng tay lên “Em dọn cho, cái này đơn giản.”
“Bỏ xuống đi.” Hắn phẩy tay “Vết thương của cô chưa lành, vẫn động như này rách ra thì sao?”
“Thì nhập viện khâu lại.”
Hắn “…”
“Bớt nói nhiều lời.” Hắn nói “Tầng hai có phòng trống, cô ở đó đi.”
“Vâng.”
“Nhưng để thế này vẫn được ạ?” Cô chỉ vào đống bày bừa từ trên xuống dưới nhà “Ổn chứ?”
Hắn “…ổn.” Không ổn chút nào.
Cô không nói gì nữa. Dù sao giờ đôi co với hắn ở đây cũng chẳng được gì.
“Mộng Vãn Tình, tại sao cô lại đuổi bọn họ đi?”
“…”
“Em có bắt buộc phải trả lời không?”
“Không, nhưng tôi rất tò mò.”
“Anh có thể đoán không?” Cô cười yếu ớt.
Hắn im lặng nhìn cô. Mộng Vãn Tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-doi-uoc-mo-em-nhan-lai-duoc-gi/2913801/chuong-66.html