Nửa đêm, Bùi Thiệu Ngạn bất ngờ nhận được cuộc gọi từ anh trai, yêu cầu cậu ta bay đến Á An vào chuyến bay sáng hôm sau, Bùi Thiệu Ngạn vẻ mặt chả hiểu gì, làu bàu oán trách: “Không phải anh bảo em ở nhà đọc tư liệu, viết phân tích kịch bản càng sớm càng tốt à? Em đang tra tư liệu đây này, sao phải đi Á An.” Bùi Thiệu Trạch nói: “Anh có việc phải quay lại Dung thành, em qua đây theo đạo diễn Chu học tập.” Bùi Thiệu Ngạn lập tức hiểu ra, cười hì hì sửa lại: “Không đúng, nên nói là giúp anh chăm sóc Trình Hạ, thuận tiện theo đạo diễn Chu học hỏi.” “…” Bùi Thiệu Trạch khẽ cau mày, không tranh luận chi tiết với em trai, dứt khoát nói: “10 giờ sáng mai cất cánh, 12 giờ 30 đến Á An, trợ lý Chương đã đặt vé cho em rồi. Lần đầu tiên em xa nhà một mình, chú ý an toàn.” Bùi Thiệu Ngạn nhún vai: “Em đã 18 tuổi rồi, cũng không thể lạc mất, anh yên tâm đi.” Bùi Thiệu Trạch thấp giọng dặn dò: “Sau khi đến phim trường thì lập tức gửi định vị cho anh.” Bùi Thiệu Ngạn lập tức nhăn nhó: “Không phải chứ? Anh vẫn sợ em lén lút chạy đi chơi à, tín nhiệm cơ bản nhất giữa anh em với nhau đâu?” Bùi Thiệu Trạch nói: “Bây giờ em là trợ lý của anh, sau khi hoàn thành công việc do ông chủ sắp xếp, kịp thời báo cáo là chức trách của em.” Bùi Thiệu Ngạn: “…” Cậu quả thực muốn nhân cơ hội này chuồn đi chơi một buổi chiều, tối lại đến đoàn phim báo cáo, xem ra anh trai hiểu rõ mình trong lòng bàn tay, cho dù cậu có một mình đến Á An cũng chạy không thoát. Bùi Thiệu Ngạn thở dài một hơi, nói: “Biết rồi, Bùi tổng.” Lúc này Bùi Thiệu Trạch mới cúp điện thoại. Thực ra anh không quá yên tâm khi để em trai đi công tác một mình, cho nên anh đã sắp xếp người cùng chuyến bay âm thầm bảo vệ. Nhưng Bùi Thiệu Ngạn đã 18 tuổi, trưởng thành rồi, cũng nên dần dần hiểu chuyện, lần này anh không ở bên cạnh dõi theo, hy vọng em trai có thể tiến bộ hơn một chút. Sáng sớm ngày hôm sau Bùi Thiệu Trạch đã bay về Dung thành, sau khi chuyến bay hạ cánh, Bùi Thiệu Ngạn lại ngồi chuyến bay này bay đến Á An. Vào giờ ăn trưa, Trình Hạ bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chạy về phía mình, cậu nghi hoặc nhìn kỹ, đây không phải trợ lý tiểu Nghiêm của Bùi tổng à? Sao lại đột nhiên lại xuất hiện ở phim trường? Bùi Thiệu Ngạn chạy như điên, sau khi chạy đến trước mặt Trình Hạ mới thở hổn hển nói: “Anh Trình Hạ, đã lâu không gặp, hê hê.” Trình Hạ: “???” Nụ cười nịnh nọt này là thế nào đây? Trình Hạ gật đầu với cậu, hỏi: “Sao em lại ở đây hả? Không phải hôm nay Bùi tổng về Dung thành rồi à?” Bùi Thiệu Ngạn lầm bầm khiếu nại: “Chính là vì anh ấy trở về nên mới phái em tới đây làm bảo tiêu cho anh.” Trình Hạ không nghe rõ, nghi hoặc nhìn thiếu niên trước mặt. Bùi Thiệu Ngạn sực tỉnh, cười nói: “Ài, là thế này, Bùi tổng anh ấy rất bận, phải quay lại xử lý việc kiểm duyệt và lên lịch của bộ phim ‘Gấp giấy’, ‘Dấu vết biến mất’ lần này không phải do tập đoàn Thiên Toàn và Điện ảnh Lâm Hoa kết hợp sản xuất sao? Thiên Toàn chúng ta không thể không có người ở phim trường được, cho nên Bùi tổng bảo em đến đây thay anh ấy, giám sát cùng với người của Lâm Hoa.” Trình Hạ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra là như thế, em vất vả rồi.” Bùi Thiệu Ngạn vội vàng xua tay: “Không vất vả, trên danh nghĩa em là phó sản xuất, thực tế thì Bùi tổng muốn để em đi theo giám sát của bên Lâm Hoa, còn cả đạo diễn Chu để học hỏi thêm, hì hì, em chả có tẹo kinh nghiệm nào hết, mượn cơ hội này đến đây học tập.” Cậu lấy điện thoại ra quay camera trước, đứng bên cạnh Trình Hạ, nói: “Anh Trình Hạ, đến chụp ảnh chung nào, báo cáo cho Bùi tổng rằng em đến nơi rồi.” Nghe nói sẽ chụp ảnh gửi cho Bùi tổng, Trình Hạ lập tức nở nụ cười rạng rỡ trước ống kính. Bùi Thiệu Ngạn ấn nút chụp, thuận tay gửi ảnh cho anh trai: “Người bên cạnh em, đủ để chứng minh em đã đến đoàn phim rồi chứ?” Bùi Thiệu Trạch phớt lờ em trai làm mặt quỷ trong ảnh, ánh mắt dừng trên gương mặt Trình Hạ. Trạng thái của cậu trông rất tốt, nét mặt hồng hào, Bùi Thiệu Trạch cong môi, tiện tay lưu ảnh lại, trả lời: “Coi như em nghe lời, nhanh đi tìm đạo diễn Chu báo cáo.” Lúc này Bùi Thiệu Ngạn mới cất điện thoại, nói với Trình Hạ: “Em đi tìm đạo diễn Chu báo cáo trước, tạm biệt anh Trình Hạ!” Thiếu niên xách vali hành lý vội vàng quay người chạy đi. Trình Hạ nhìn bóng lưng của cậu ta, hơi ngờ vực, so với sự cẩn thận nghiêm túc của trợ lý Chương Phàm, trợ lý tiểu Nghiêm này sao lại làm việc tùy hứng như vậy chứ? Khi đó trên máy bay đổi chỗ với Thân Khải đã rất kỳ lạ, hôm nay cũng vậy, đi đường như bị sói đuổi? Trình Hạ lấy điện thoại ra gửi wechat cho Bùi Thiệu Trạch: “Anh Bùi, trợ lý tiểu Nghiêm kia của anh vừa mới đến đoàn phim báo cáo.” Bùi Thiệu Trạch trả lời: “Anh biết. Nếu nó làm loạn ở đoàn phim, em có thể nói với anh bất cứ lúc nào.” Trình Hạ nghi hoặc: “Làm loạn?” Bùi Thiệu Trạch cũng không muốn giấu giếm Trình Hạ, thẳng thắn nói: “Nói thật với em, tên nhóc này là em trai ruột của anh, tên Bùi Thiệu Ngạn, nó ở trường học quá nghịch ngợm, không quản được, nên anh mới lấy cái tên Nghiêm Mạch cho nó, xách nó đến công ty đích thân quản giáo.” Trình Hạ: “…” Lại có thể là em trai ruột sao?! Chẳng trách trước đây anh Bùi đi đến đâu cũng dẫn tiểu Nghiêm theo. Sau khi biết thân phận thực sự của tiểu Nghiêm, những biểu hiện kỳ kỳ quái quái trước kia của cậu ta, rốt cuộc Trình Hạ cũng có thể hiểu rồi, đổi chỗ gần Thân Khải trên máy bay, giả bộ rời đi lúc anh Bùi bị ốm, dành thời gian cho họ ở bên nhau suốt đêm. Hóa ra em trai làm tất cả những điều này là để Trình Hạ có thể ở một mình cùng Bùi Thiệu Trạch? Thật là một người em trai tốt biết suy nghĩ. Trình Hạ không khỏi cảm khái: “Em trai anh thực hiểu chuyện nha.” Bùi Thiệu Trạch: “Hiểu chuyện?” Nó hiểu chuyện chỗ nào chứ?! Trình Hạ gửi đến một cái mặt cười: “Yên tâm đi, em sẽ giúp anh chăm sóc em trai.” Bùi Thiệu Trạch nói: “Ừm. Đạo diễn Chu là đạo diễn nổi tiếng trong dòng phim trinh thám, người giám sát bên phía Điện ảnh Lâm Hoa cử đến cũng là một tiền bối có kinh nghiệm phong phú, anh muốn để nó đi theo học hỏi thêm nhiều thứ, hy vọng nó đừng gây rắc rối.” Trình Hạ nói: “Đoàn phim nhiều người như vậy, em nghĩ tiểu Nghiêm cũng sẽ có chừng mực, không gây rối đâu. Có chuyện gì em sẽ kịp thời nói với anh.” Bấy giờ Bùi Thiệu Trạch mới yên tâm. Bùi Thiệu Ngạn đến chỗ đạo diễn Chu báo cáo, nói mình được Bùi tổng cử đến học tập. Người của Thiên Toàn chính thức cử đến, đoàn phim đương nhiên không thể thờ ơ, đạo diễn Chu kiên nhẫn sắp xếp công việc cho cậu ta, để cậu ta giúp đỡ giám chế Từ của Điện ảnh Lâm Hoa. Giám chế Từ của Lâm Hoa là một nữ Beta khoảng 35 tuổi, làm việc nhanh nhẹn, Bùi Thiệu Ngạn mỗi câu mỗi chữ đều gọi “chị Từ” đến là ngọt ngào, chẳng mấy chốc đã thân quen với cô, bưng trà rót nước vô cùng ân cần, chị Từ rất thích cậu nhóc này, dạy cậu không ít kiến thức về việc trở thành một giám chế. Đương nhiên, mỗi lần khi Trình Hạ quay phim, Bùi Thiệu Ngạn ngoài mặt ngồi bên cạnh đạo diễn làm giám sát, thực tế lại lấy điện thoại nghiêm túc chụp giúp Trình Hạ một ít ảnh hiện trường, buổi tối quay về khách sạn còn chỉnh sửa cẩn thận một lượt, làm thành một video nhỏ kèm nhạc gửi cho anh trai. Bùi Thiệu Trạch: “… Anh bảo em đi làm thợ săn ảnh đấy à?” Bùi Thiệu Trạch cây ngay không sợ chết đứng: “Em đang học tập kỹ năng chụp ảnh nhá, đây là phương pháp xử lý ống kính hôm nay em học được từ đạo diễn Chu, không đẹp à?” Bùi Thiệu Trạch dở khóc dở cười. Có lẽ thực sự là đạo diễn Chu dạy, kỹ thuật chụp ảnh của em trai có một bước nhảy vọt về chất lượng. Mặc dù Bùi Thiệu Trạch đang ở Dung thành nhưng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy tiến độ quay phim của Trình Hạ, bao gồm hôm nay Trình Hạ đổi tạo hình gì, mặc trang phục nào, đều có bạn học “thợ săn ảnh tiền tuyến” Bùi Thiệu Ngạn báo cáo kịp thời cho anh trai… Bùi Thiệu Trạch day huyệt thái dương, thầm nghĩ, nếu đứa em này chịu dùng sự thông minh vào việc nghiên cứu kịch bản, tương lai chắc chắn sẽ có nhiều triển vọng. Vài ngày tiếp theo quan hệ của Trình Hạ và Bùi Thiệu Ngạn cũng càng ngày càng hòa thuận. Bùi Thiệu Ngạn là em trai ruột của Bùi Thiệu Trạch, nếu nhìn kỹ sẽ thấy dung mạo có đến ba phần giống nhau, Trình Hạ càng nhìn càng thấy em trai rất đẹp trai rất đáng yêu. Cậu là con một, luôn muốn có em trai em gái, dứt khoát coi Bùi Thiệu Ngạn như em ruột của mình, quan tâm săn sóc, trợ lý mua đồ ăn vặt gì ngon cũng chủ động đem cho Bùi Thiệu Ngạn. Trình Hạ 19 tuổi, Bùi Thiệu Ngạn 18 tuổi, tuổi hai người xấp xỉ nhau, không có khoảng cách thế hệ, giao lưu với nhau luôn cùng một kênh. Những ca sĩ Bùi Thiệu Ngạn thích Trình Hạ đều biết, thậm chí trò chơi online Bùi Thiệu Ngạn thích nhất Trình Hạ cũng đã từng chơi, chủ đề chung thực sự quá nhiều. Chưa đến vài ngày Bùi Thiệu Ngạn đã thăm dò rõ ràng sở thích của Trình Hạ. Khi rảnh rỗi cậu còn chạy đến siêu thị gần đó mua một đống đồ ăn vặt Trình Hạ thích ăn. Để Trình Hạ hòa nhập tốt với người trong đoàn phim, cậu còn mua thêm mấy thùng đồ ăn vặt, phân phát cho nhân viên cả đoàn. Các nhân viên vô cùng thích cậu nhóc đẹp trai “Nghiêm Mạch” này. Mỗi lần nhìn thấy cậu ta đều có đồ ăn ngon, ai mà không thích chứ? Ăn uống của đoàn phim đều bởi vì sự tồn tại của Bùi Thiệu Ngạn mà tăng lên một bậc. Ngay cả đạo diễn, lúc quay phim trong tay còn có một nắm đậu phộng hạt dưa. Trình Hạ thấy Bùi Thiệu Ngạn mua nhiều đồ như vậy, không khỏi xót xa cho ví tiền của cậu ta, hỏi riêng: “Tiểu Ngạn, tiền tiêu vặt của em có đủ không? Những đồ ăn vặt trái cây này mặc dù không đắt, nhưng ngày nào cũng mua chắc phải tốn không ít tiền nhỉ?” Bùi Thiệu Ngạn hận không thể rơi nước mắt ngay tại chỗ, vẻ mặt đau xót thở dài: “Àiiii, em khổ quá mà! Mức lương hiện tại của em là mỗi tháng 5000, cũng chỉ miễn cưỡng đủ tiêu thôi. Bây giờ Bùi tổng không ở đây, nếu em mà chẳng làm gì hết, vậy chẳng phải một người mới như anh sẽ dễ dàng bị ăn hiếp sao?” Cậu ta thần thần bí bí sáp đến bên tai Trình Hạ, nói: “Em đã tra trên các diễn đàn giải trí rồi, rất nhiều người nói phải tạo quan hệ tốt với các nhân viên trong đoàn phim thì khi quay mới suôn sẻ. Cách đơn giản nhất chính là mua nhiều trái cây và đồ ăn vặt, bọn họ ngày ngày ăn đồ anh mua, sẽ không làm khó anh.” Những đồ ăn vặt như bánh quy, hạt dưa, một ngày cũng phải 100 tệ, cộng lại một tháng không vượt quá 5000. Đối với ngôi sao thì không tính là gì, trong mắt Bùi tổng lại càng không đáng nói, nhưng Bùi Thiệu Ngạn bây giờ rất đáng thương, bị gia đình cắt nguồn kinh tế, Bùi tổng lại là một anh trai rất nghiêm khắc, nếu Bùi Thiệu Ngạn dùng phần lớn số tiền đi mua đồ ăn vặt, vậy chẳng phải cậu sẽ hết tiền tiêu sao? Những việc này vốn nên để người đại diện hoặc trợ lý làm, không ngờ Bùi Thiệu Ngạn lại suy nghĩ chu đáo như thế. Trình Hạ nghĩ đến đây liền nói: “Thế này nhé, em mua đồ ăn vặt cũng là vì nghĩ cho anh, sau này tiền em tiêu anh sẽ thanh toán cho em.” Hai mắt Bùi Thiệu Ngạn phát sáng, ngoài miệng lại nói: “Như vậy thì không được đâu?” Trình Hạ cười nói: “Không cần khách khí, nên làm mà, anh cũng có thu nhập, sao có thể để em trai trả tiền được.” Bùi Thiệu Ngạn ngây ngốc: “Em trai?” Trình Hạ tiến gần đến nhỏ giọng nói: “Anh trai em đã nói với anh rồi, em là Bùi Thiệu Ngạn, em ruột của anh ấy.” Bùi Thiệu Ngạn cười gãi đầu: “Là như vậy hả, ha ha ha, vậy chúng ta không cần diễn với nhau nữa. Lúc riêng tư em gọi anh là chị dâu nhé? Anh là con trai, gọi chị dâu có phải hơi kỳ quái…” Trình Hạ đỏ mặt nói: “Gọi anh là được.” Bùi Thiệu Ngạn thần bí cực kỳ, hỏi: “Khi nào anh ấy mới dẫn anh về nhà ra mắt cha mẹ vậy? Mẹ em ngày nào cũng hỏi em người anh trai thích là ai, trông thế nào, em sắp phiền chết rồi đây! Anh em bảo em tạm thời giữ bí mật, chuyện của hai anh đến cả cha mẹ em cũng không dám nói.” Trình Hạ nói: “Không vội, anh ấy cũng là nghĩ cho anh. Đợi khi thời cơ thích hợp anh sẽ đến thăm bác trai bác gái.” Bùi Thiệu Ngạn cười tít mắt gật đầu: “Người anh trai này của em trước đây rất khó quản lý, thường xuyên ra ngoài chơi thâu đêm, sau khi gặp được anh tính tình anh ấy thay đổi rõ rệt, cả ngày ngoại trừ công việc ra thì chính là anh. Em nhìn ra anh ấy thực sự rất yêu anh. Lần trước anh bị thương anh ấy gấp đến phát điên, nửa đêm kéo em chạy ra sân bay, suốt đường đi sắc mặt đen như đáy nồi, em chưa bao giờ thấy anh ấy quan tâm đến một người như vậy.” Trình Hạ nghiêm túc gật đầu: “Anh biết.” Bùi Thiệu Ngạn lập tức nói: “Anh muốn biết gì đều có thể hỏi em nha!” Trình Hạ hiếu kỳ hỏi: “Anh ấy trước đây, từng yêu ai chưa?” Bùi Thiệu Ngạn lập tức lắc đầu: “Không có, cái này em dám đảm bảo. Mặc dù anh ấy thích đi chơi cùng nhóm bạn kia, nhưng hầu hết thời gian đều ở phòng ăn riêng uống rượu, về mặt đời sống riêng tư thì anh ấy khá có nguyên tắc, cảm thấy “giai” ở mấy club kia đều không sạch sẽ, cho nên không bao giờ làm loạn bên ngoài. Có lẽ anh là người đầu tiên của anh ấy đó, hê hê hê.” Trình Hạ đỏ mặt nghĩ, anh em quả thực rất có nguyên tắc, đến bây giờ vẫn chưa đánh dấu anh, ngay cả đánh dấu tạm thời cũng không có. Phần lớn Alpha và Omega sau khi xác nhận quan hệ đều nhịn không được đi đến bước cuối cùng, đánh dấu lẫn nhau. Thì ra anh Bùi chỉ là không có kinh nghiệm nên mới ngại sao? Trong gen của Alpha chứa đựng khát vọng chinh phục, nhu cầu sinh lý cũng mãnh liệt hơn Beta và Omega, rất nhiều Alpha sau khi trưởng thành sẽ tìm một vài “bạn ngủ” giải quyết vấn đề sinh lý, trước khi gặp được người yêu muốn bên nhau trọn đời, các Alpha lên mạng tìm kiếm bạn đời tạm thời cũng vô cùng bình thường. Thời đại bây giờ đã rất cởi mở, trước khi kết hôn không cần phải thủ thân như ngọc, người sau khi ly hôn lại tái hôn cũng không ít. Trình Hạ thực ra không hề bận tâm đến quá khứ của Bùi Thiệu Trạch, cậu hoàn toàn không ngờ tới, em trai lại nói Bùi Thiệu Trạch chưa bao giờ có bạn đời tạm thời? Cho nên anh Bùi chỉ là không có kinh nghiệm, lo lắng khi đánh dấu sẽ làm cậu bị thương mới không vội vàng chiếm hữu cậu à? Anh Bùi thực sự quá dịu dàng. Trình Hạ nghĩ thầm, tương lai đợi đến thời điểm thích hợp, mình cũng có thể chủ động một chút. Nếu anh Bùi không biết, Trình Hạ có thể dạy anh, dù sao môn sinh lý của Omega thời cấp ba là được học một mình, thầy giải thích vô cùng cặn kẽ, kiến thức lý thuyết của Trình Hạ hồi đó còn thi được 100 điểm… Mặc dù chưa có kinh nghiệm thực chiến, nhưng sự hiểu biết của Omega đối với cơ thể mình chắc chắn sẽ rõ ràng hơn Alpha nhiều. Trình Hạ cảm thấy nếu mình dạy anh Bùi một chút, quá trình đánh dấu chắc có thể thuận lợi hơn rất nhiều? Trình Hạ càng nghĩ càng đỏ mặt, âm thầm hạ quyết tâm, hiện tại mới tháng 6, sinh nhật anh Bùi là tháng 11, nếu anh Bùi thực sự là vì ngại, đồng thời quá tôn trọng cậu, suốt nửa năm trời đều nhịn không đánh dấu cậu, đến lúc đó cậu sẽ tự gói mình dâng đến tận cửa, dạy anh Bùi nên làm cách nào để đánh dấu một Omega. Cứ hớn hở quyết định như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]