Chu Nhan sứt đầu mẻ trán lướt weibo, khu bình luận toàn chướng khí mù mịt và những bình luận thuyết âm mưu, cô do dự một lúc, quyết định tìm Bùi Thiệu Trạch trưng cầu ý kiến: “Bùi tổng, Trình Hạ bị chửi trên hot search, bây giờ có rất nhiều người nghi ngờ ngài bao dưỡng Trình Hạ, muốn nâng đỡ cậu ấy nên mới chi tiền cố gắng nhét cậu ấy vào đoàn phim của đạo diễn Chu. Ngài xem, chúng ta có cần PR một chút không?” Bùi Thiệu Trạch đương nhiên đã nhìn thấy những suy đoán lung tung trong các chủ đề hot search kia. Vấn đề này không tiện giải thích trực tiếp, bởi vì Bùi Thiệu Trạch thật sự muốn nâng đỡ Trình Hạ, hai người cũng thật sự đang hẹn hò. Thế nhưng, khi Trình Hạ phỏng vấn nói không sai, vai diễn Hứa Tử Dương này không phải dùng tiền mua được, mà là Trình Hạ tự mình giành lấy. Không thể vì Thiên Toàn thêm vốn đầu tư liền phủ nhận tất cả sự cố gắng và thực lực của Trình Hạ. Antifan trong giới giải trí đều là nhất thời có hứng thú, chỉ cần mặc kệ sẽ có thể qua đi. Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh nói: “Tạm thời không xử lý. Bây giờ nếu tôi bỏ tiền ra để gỡ hot search, ngược lại sẽ chứng minh suy luận tôi bao dưỡng Trình Hạ là đúng. Cứ để cư dân mạng chửi, đoán già đoán non, bọn họ chất vấn càng gay gắt, đến khi phim chính thức ra mắt, Trình Hạ sẽ dựa vào kỹ năng diễn xuất chinh phục người xem, những antifan kia sẽ không còn gì để nói, người qua đường lý trí cũng sẽ càng thích Trình Hạ hơn.” Chu Nhan sửng sốt: “Ý của ngài là để cho dư luận phát tán, chúng ta mặc kệ không quan tâm sao?” Bùi Thiệu Trạch: “Ừm. Những kiểu suy đoán không căn cứ như thế này sẽ bị tin bát quái mới dập tắt trong vòng ba ngày thôi, không cần thiết phải cố ý dẹp yên. Sức chịu đựng tâm lý của Trình Hạ cũng không yếu đuối như vậy, cô xem tin mới phát trên weibo của em ấy, còn đang tự cổ vũ cho mình, căn bản không quan tâm đến những antifan kia.” “…” Đây đúng là… Cô vừa mới lướt weibo của Trình Hạ, có vẻ cậu ấy không bị ảnh hưởng chút nào. Những bình luận mới nhất trên weibo đã vượt quá mười nghìn, rất nhiều người chửi cậu là “đồ mặt dày”, Trình Hạ phớt lờ hết thảy. Tâm trạng xoắn xuýt của Chu Nhan cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Tôi hiểu rồi Bùi tổng, cứ để độ hot của việc này tự nhiên hạ xuống, tôi cũng tin rằng Trình Hạ sẽ chứng tỏ được bản thân.” Đánh giá về Trình Hạ trên mạng xã hội đã thấp tới tận đáy, đợi sau khi phim ra mắt dư luận tăng lên, antifan cố ý hóng chuyện mà không thành, trái lại sẽ trở thành thủy quân tuyên truyền miễn phí giúp đoàn phim, mà Trình Hạ cũng có thể khắc phục khó khăn, một lần nổi danh. Trong lòng Chu Nhan thầm cầu nguyện, Trình Hạ, chúng tôi đều rất có lòng tin với cậu, tiếp theo thì trông cậy vào cậu rồi. Sáng sớm hôm sau, Trình Hạ đến địa điểm quay phim đúng giờ. Người của đoàn phim đều biết tối hôm qua Trình Hạ bị chửi trên hot search, một số người đang lén lút xem trò hay, ngoại trừ một vài người đã thấy kỹ năng diễn xuất của Trình Hạ ra, những người khác thực sự không quá hiểu tại sao đạo diễn Chu lại chọn một người mới, thậm chí nội bộ đoàn phim cũng có một vài người nghi ngờ. Song nét mặt Trình Hạ vẫn tươi cười vui vẻ, sức sống tràn đầy, lịch sự chào hỏi các nhân viên dọc đường đi, hoàn toàn không giống dáng vẻ suy sụp tinh thần chút nào. Mọi người đều rất nghi hoặc, người mới này thực là không tim không phổi, hay là căn bản không biết chuyện hot search? Phó đạo diễn lo lắng cậu bị ảnh hưởng, cùng theo đến phòng hóa trang an ủi: “Trình Hạ, trên mạng có rất nhiều anh hùng bàn phím muốn vui cười trên nỗi đau khổ của người khác, cứ như thể không chửi người khác thì sẽ không thoải mái! Cậu đừng để tâm những gì họ nói, tôi và đạo diễn Chu đều cảm thấy cậu vô cùng phù hợp vai Hứa Tử Dương này.” Trình Hạ cười nói: “Cảm ơn phó đạo diễn. Ngài đừng lo, tôi vốn không để ý chuyện này đâu.” Vẻ mặt Thiếu niên thẳng thắn, không giống như đang giả vờ, lúc này phó đạo diễn mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai cậu: “Cậu có thể nghĩ được như vậy thì tốt.” Những diễn viên mới ông gặp trước đây, rất nhiều người không thể chịu được công kích của cư dân mạng, khi quay phim thì mất tập trung, thậm chí lén lút trốn tránh khóc lóc, Trình Hạ lạc quan thế này ngược lại rất hiếm thấy. Lúc Chu Nhan bước vào thì thấy Trình Hạ và phó đạo diễn đang vừa nói vừa cười, bầu không khí khá thoải mái, xem ra Trình Hạ đã điều chỉnh tốt tâm trạng rồi. Sau khi chuẩn bị tạo hình xong, Chu Nhan đưa Trình Hạ đến nơi quay phim. Trong phim trường có vài tòa nhà có thể dùng để quay phim cảnh sát tội phạm, hôm nay đoàn phim đã đổi dòng chữ trước cửa một tòa nhà thành “Phân cục Công an tây khu thành phố Long Hoa”, thành phố Long Hoa chính là địa điểm xảy ra vụ án của bộ phim này. Hiện trường đã được bố trí xong, ánh sáng máy quay đều đã đúng chỗ, đạo diễn Chu vẫy tay với Trình Hạ: “Trình Hạ qua đây, đọc lời thoại cùng lão Lưu trước đi.” Trình Hạ bước đến trước mặt diễn viên đóng vai đội trưởng Lưu, kính cẩn nói: “Xin chào, tiền bối.” Lưu Vũ Hàng, nam Alpha 45 tuổi, đóng vai đội trưởng của Đại đội cảnh sát hình sự, là cấp trên trực thuộc của Trình Hạ. Ngoại hình bình thường, không nổi tiếng lắm trong giới giải trí, thế nhưng kỹ năng diễn xuất rất lợi hại, vậy nên thường xuyên đảm nhiệm các vai phụ quan trọng trong các đoàn phim lớn. Thấy Trình Hạ đi tới, ông cười châm một điếu thuốc, nói: “Trực tiếp gọi đội trưởng Lưu đi, không cần phải trước một câu tiền bối sau một câu tiền bối khách khí như vậy.” Ông họ Lưu, đóng vai đội trưởng cũng vừa hay họ Lưu, Trình Hạ theo ý ông gọi đội trưởng Lưu. Hai người cầm kịch bản cẩn thận đối thoại vài lần, Lưu Vũ Hàng phát hiện thiếu niên trước mặt này vô cùng tài giỏi, thuộc làu làu kịch bản, không thiếu một chữ, ấn tượng của ông với người mới nghiêm túc này tốt lên rất nhiều, cầm lòng không đậu mà dẫn Trình Hạ bắt đầu nhập vai. Ở một số chỗ Trình Hạ làm chưa đúng, Lưu Vũ Hàng cũng sẽ kiên nhẫn chỉ dạy. Có tiền bối dẫn dắt, Trình Hạ nhanh chóng nhập vai. Một lúc sau, phó đạo diễn đi tới gọi họ: “Chuẩn bị sao rồi? Nhóm diễn đã ai vào chỗ nấy rồi.” Lưu Vũ Hàng dụi tắt điếu thuốc, cười cởi mở: “Tôi không vấn đề, Trình Hạ thì sao?” Trình Hạ nghiêm túc nói: “Tôi cũng không vấn đề, đợi lát nữa tôi sẽ cố gắng hết sức theo kịp đội trưởng Lưu.” Phó đạo diễn dẫn họ đến trường quay phim, đạo diễn Chu hô: “Các tổ chuẩn bị, cảnh thứ nhất, bắt đầu!” Trình Hạ một mình xuất hiện trước ống kính. Cảnh thứ nhất, bối cảnh là cậu một mình đến đội cảnh sát báo danh. Sinh viên học viện cảnh sát vừa tốt nghiệp mặc áo phông trắng quần jean sạch sẽ, đứng ở cửa phân cục công an trang trọng nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn huy hiệu trên lầu, nở nụ cười phấn khích, sau đó cậu chạy từ cầu thang lên, lúc chạy đến cửa cậu hơi dừng bước, hít sâu một hơi chỉnh sửa lại quần áo, lúc này mới thấp thỏm bước vào tòa nhà. Một cảnh diễn đơn không có lời thoại, độ hoàn thành của Trình Hạ vẫn được coi là ổn. Đạo diễn Chu xem đoạn phát lại, nói với Trình Hạ: “Làm lại lần nữa, lúc chạy chú ý dưới chân, bước chân đừng quá gấp gáp!” Trình Hạ trở lại vị trí ban đầu, bắt đầu leo lên cầu thang một lần nữa. Đạo diễn Chu lại nói: “Xung quanh không có ai, chỉ có một mình cậu, cảm xúc phấn khích có thể thả lỏng một chút.” Trình Hạ lại quay lại chạy lại một lần nữa. Đạo diễn Chu thực sự yêu cầu rất khắt khe với từng cảnh quay, Trình Hạ chạy đi chạy lại năm lần thì cảnh này mới được cho qua. Do chạy tới chạy lui, trên trán cậu chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, Chu Nhan vội vàng để trợ lý đi lau mồ hôi giúp cậu, Từ Dung Dung cười hỏi: “Chạy đi chạy lại năm lần, mệt chết rồi đúng không? Nhanh uống nước đi.” Trình Hạ nhận nước cô đưa uống một ngụm nhỏ, cười nói: “Không sao, em không mệt.” Cảnh thứ hai chuyển đến trong phòng, Trình Hạ gặp phải đội trưởng ở trước cửa, hai chân nhanh chóng đứng nghiêm: “Xin chào đội trưởng Lưu, tôi là Hứa Tử Dương, số hiệu cảnh sát 73508, đến đây để báo danh!” Khi đối mặt với cấp trên, vẻ mặt Hứa Tử Dương nghiêm túc chính nghĩa, tư thế cúi chào vô cùng tiêu chuẩn. Đạo diễn Chu hô “qua” một tiếng, gọi Trình Hạ đến hỏi: “Không tồi. Trình Hạ, cách cúi chào này là từng luyện tập chuyên rồi à?” “Vâng, lúc trước tôi có đến học viện cảnh sát, là giáo quan đã dạy tôi.” Ánh mắt Trình Hạ nhìn về phía Bùi Thiệu Trạch đang ngồi cạnh đạo diễn, anh gật đầu với cậu, trong mắt chứa sự khen ngợi, Trình Hạ cười với Bùi Thiệu Trạch tỏ ý cảm ơn, nếu như không phải Bùi Thiệu Trạch đưa cậu đến học viện cảnh sát, cậu sẽ không thể tìm thấy cảm giác sinh viên tốt nghiệp học viện cảnh sát nhanh như vậy. Vài cảnh tiếp theo đều quay rất suôn sẻ. Trình Hạ nhập vai rất nhanh, dường như cậu đã trở thành Hứa Tử Dương vừa mới tốt nghiệp học viện cảnh sát ra vậy. Ngày đầu tiên đến cảnh đội báo danh, cậu tràn đầy hiếu kỳ với đội cảnh sát hình sự, cũng tràn trề niềm tin với tương lai sự nghiệp. Cậu cảm thấy, sau này mình chắc chắn có thể theo đội trưởng phá án, truy bắt tội phạm, do đó phần lớn thời gian cậu đều nở nụ cười, nụ cười của chàng trai xán lạn rực rỡ, toàn thân tràn đầy sức sống trẻ trung. Khi nhận bộ cảnh phục mà đội trưởng đích thân đưa cho, Trình Hạ đứng ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc cẩn cẩn thận thận nhận lấy bộ quần áo trong tay đối phương, dùng ngón tay dịu dàng lại thành kính sờ cổ áo phẳng phiu, cuối cùng dừng lại ở huy hiệu cảnh sát trên vai, ánh mắt trang trọng. Đạo diễn Chu vô cùng thích chi tiết này. Đặc biệt là ánh mắt của Trình Hạ khi nhìn bộ cảnh phục, chứa đựng sự phấn khích, vui sướng, giống như nhìn thấy bảo bối mong đợi đã lâu. Không dám làm bẩn nó, vì vậy còn mang theo vài phần dè dặt, vô cùng phù hợp tâm lý của những sinh viên tốt nghiệp học viện cảnh sát khi lần đầu tiên cầm được đồng phục chính thức. Biên kịch không thể viết tất cả những động tác sờ mũi, gãi đầu lên kịch bản, rất nhiều lúc diễn viên cần phải tự mình phát huy ngay tại chỗ, những chi tiết từ ánh mắt tới hành động này chính là “năng lực phân tích” của diễn viên. Diễn viên có năng lực phân tích không cần đạo diễn phải chỉ dạy tận tay cũng có thể tự hiểu bản thân cần diễn như thế nào. Trình Hạ chắc chắn là một người mới vừa có tài năng vừa có kỹ năng phân tích, hơn nữa chịu làm việc chăm chỉ, học thuộc làu lời thoại, đạo diễn Chu vốn cho rằng hôm nay phải dạy Trình Hạ rất lâu mới có thể nhập vai, không ngờ biểu hiện của cậu trong ngày đầu tiên đã vượt xa sự kỳ vọng của ông. Nhìn thấy sự tán thưởng trong mắt đạo diễn Chu, Bùi Thiệu Trạch hỏi: “Đạo diễn Chu, biểu hiện của Trình Hạ nhà chúng tôi ổn chứ?” Đạo diễn Chu cười gật đầu: “Quả thực không tồi, cách diễn của cậu ấy rất chú ý chi tiết.” “Sau này tôi không có quá nhiều thời gian theo đoàn phim, Trình Hạ xin nhờ cậy đạo diễn Chu rồi.” Bùi Thiệu Trạch nhìn đạo diễn Chu, vẻ mặt nghiêm túc: “Mấy cảnh hôm nay không cần sức đột phá, đối với Trình Hạ mà nói thì vẫn xem như kiểm soát tốt. Tôi đã đọc kịch bản, phía sau có vài cảnh cần cảm xúc mạnh mẽ, Trình Hạ chưa có kinh nghiệm, nếu như làm chưa tốt thì mong đạo diễn Chu chỉ dạy em ấy nhiều hơn. Dẫu sao ngài cũng là đạo diễn chuyên nghiệp, hiểu biết về mặt diễn xuất chắc chắn mạnh hơn Trình Hạ nhiều.” Chu Chính hiểu ý của Bùi Thiệu Trạch, đây là muốn ông truyền dạy kinh nghiệm cho Trình Hạ nhiều hơn, để thể hiện của Trình Hạ trong phim càng hoàn hảo hơn, cũng có thể thuận tiện nâng cao kỹ năng diễn xuất của Trình Hạ. Quan hệ của đạo diễn và diễn viên là “đôi bên cùng có lợi”. Bùi tổng muốn Chu Chính làm thầy của Trình Hạ, Chu Chính cũng rất thích người mới có thiên phú còn chịu cố gắng, vui vẻ chấp nhận: “Yên tâm đi, hạt giống tốt thế này, đương nhiên là tôi sẵn lòng dẫn dắt.” Bùi Thiệu Trạch gật đầu: “Ừm, ngày mai tôi sẽ trở về Dung thành, sẽ cử một trợ lý khác đến đoàn phim. Nếu đạo diễn Chu gặp phải vấn đề gì không dễ giải quyết thì có thể trực tiếp liên hệ với tôi.” Vốn dĩ có rất ít nhà sản xuất ở lại phim trường trong cả quá trình quay, gần đây Bùi Thiệu Trạch quả thực rất bận, anh dự định nhét Bùi Thiệu Ngạn vào đoàn phim để học tập, thuận tiện chăm sóc Trình Hạ. Bùi Thiệu Ngạn biết tầm quan trọng của Trình Hạ đối với anh trai, ngộ nhỡ Trình Hạ xảy ra chuyện gì cũng có thể kịp thời thông báo cho anh. Nhóm diễn viên của đoàn phim này Bùi Thiệu Trạch đã điều tra hết, bối cảnh không có vấn đề gì. Cộng thêm người đại diện và em trai đều ở đoàn phim nên anh cũng có thể yên tâm về sự an toàn của Trình Hạ. Tối hôm đó, Bùi Thiệu Trạch thu dọn xong hành lý, gửi một tin nhắn cho Trình Hạ: “Phòng em có người không? Anh qua nói với em vài câu.” Trình Hạ vội vàng trả lời: “Không có ai ạ. Đợi em ra ngoài thám thính một chút, nếu hành lang không có người thì anh hãy qua.” Trình Hạ mở cửa nhìn xung quanh, phát hiện trên hành lang không có một bóng người, lúc này mới gửi tin nhắn cho Bùi Thiệu Trạch: “An toàn, có thể lên đường!” Phòng của Bùi Thiệu Trạch và Trình Hạ cách nhau một chỗ rẽ. Không tới nửa phút Trình Hạ đã nhìn thấy bóng dáng Bùi Thiệu Trạch, cậu vội vàng kéo Bùi Thiệu Trạch vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại. Nhìn cậu nhóc cẩn thận dè dặt giống như đi ăn trộm, Bùi Thiệu Trạch không khỏi ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta thế này có tính là yêu đương vụng trộm không?” Trình Hạ gật đầu: “Chắc là có nhỉ? Anh đến chỗ em, em đi thám thính. Lúc em đến phòng anh, không phải anh cũng ra ngoài thám thính sao?” Quả thực hai người họ đều đang suy nghĩ cho đối phương, lo lắng bị người khác phát hiện dẫn đến phiền phức. Bùi Thiệu Trạch nghĩ, chờ một ngày nào đó Trình Hạ công thành danh toại, kỹ năng diễn xuất và thực lực đều được công chúng công nhận, khi đó anh sẽ tuyên bố với cả thế giới, Trình Hạ là người anh cưng chiều nhất trong lòng, cũng là người anh muốn bảo vệ suốt đời. Hiện giờ, hai người chỉ có thể vụng trộm gặp mặt như thế này. Bùi Thiệu Trạch kéo Trình Hạ ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng nắm tay cậu, thấp giọng nói: “Anh đến để chào tạm biệt em, chuyến bay về Dung thành 7 giờ sáng sớm mai, 5 rưỡi anh phải ra sân bay rồi, không muốn đánh thức em vào sáng sớm cho nên mới qua đây nói với em một tiếng.” Trình Hạ ngây người: “Nhanh như vậy đã phải trở về sao?” Bùi Thiệu Trạch: “Ừm, khâu chế tác hậu kỳ của ‘Gấp giấy’ sắp hoàn thành, anh phải tranh thủ nộp đi kiểm duyệt, lên lịch, trao đổi với website cách chia lợi nhuận, thời gian kế tiếp rất bận rộn, có thể sẽ không có thời gian đến đoàn phim thăm em.” Trình Hạ thông cảm cười nói: “Không sao, anh cứ bận đi, em cũng sẽ nghiêm túc quay bộ phim này. Chúng ta cùng nhau cố gắng, vì để tương lai tốt đẹp hơn, em đều hiểu hết mà!” Bùi Thiệu Trạch duỗi tay xoa đầu cậu: “Hiểu được thì tốt. Anh cũng hy vọng cố gắng của em có thể được công nhận, ‘Gấp giấy’ là tác phẩm đầu tay của em, nền tảng phát sóng anh phải chọn thật cẩn thận.” Thiếu niên đột nhiên ôm eo Bùi Thiệu Trạch, vùi đầu vào trong lòng anh, nhỏ giọng nói: “Để em ôm anh một lúc.” Ở trước mặt Bùi Thiệu Trạch, cậu thực sự giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, móng vuốt sắc nhọn của con hổ nhỏ oán giận phóng viên ngày hôm qua đã hoàn toàn thu lại. Trái tim Bùi Thiệu Trạch lập tức mềm nhũn, ôm chặt thiếu niên, giọng nói dịu dàng đến cực điểm: “Đây là… đang làm nũng với anh hả?” Trình Hạ đỏ mặt, nói khẽ: “Không được ạ? Anh sắp phải đi rồi, sau đó rất lâu rất lâu không được thấy anh, em chỉ muốn ôm anh nhiều hơn một chút thôi.” Bùi Thiệu Trạch: “…” Sao lại có đứa nhỏ thẳng thắn đáng yêu như vậy chứ? Bùi Thiệu Trạch dứt khoát nâng cằm Trình Hạ lên, tiến đến khẽ nói: “Không bằng hôn nhiều hơn một chút?” Trình Hạ: “…” Khi nụ hôn dịu dàng đặt xuống, Trình Hạ khẽ run nhắm lại mắt, hé miệng ngượng ngùng đáp lại. Mặc dù hôm qua bị hôn đến mức môi sưng đỏ, cậu đã yêu cầu Bùi Thiệu Trạch sau này chú ý kiềm chế một chút, nhưng hôm nay Bùi Thiệu Trạch sắp phải rời khỏi đoàn phim, lần sau gặp mặt không biết là khi nào, vậy… Vậy mặc kệ cho Alpha hôn nhiều thêm một chút đi. Cậu cũng muốn tranh thủ thân mật nhiều hơn với Bùi Thiệu Trạch. Hai người ở trong phòng triền miên rất lâu, Trình Hạ cũng mạnh dạn chủ động hôn lại một lần. Bùi Thiệu Trạch bị nụ hôn ngây thơ của thiếu niên trêu chọc đến hoa mắt chóng mặt, sống lưng cứng đờ, thiếu chút nữa không chống đỡ được… Suy nghĩ đến việc ngày mai Trình Hạ còn phải quay phim, hai người mới cưỡng ép tìm lại lý trí. Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, sau khi hai người tách ra, đôi môi đều giống như bị bỏng, trái tim đập nhanh bất thường. Bùi Thiệu Trạch hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, nhẹ nhàng dùng ngón cái lau môi Trình Hạ, thấp giọng nói: “Chăm sóc tốt cho mình, biết chưa?” Trình Hạ cũng nghiêm túc dặn dò: “Anh cũng vậy. Không được quá vất vả, không được tăng ca thức khuya. Còn có, ra ngoài xã giao đừng uống quá nhiều rượu! Uống nhiều rượu sẽ tổn thương dạ dày, đến lúc đó anh kiếm cớ nói vừa uống thuốc kháng sinh cảm cúm, bọn họ sẽ không kính rượu anh nữa.” Bùi Thiệu Trạch cười nhẹ gật đầu: “Được, anh nhớ rồi.” Cảm giác được cậu nhóc quan tâm, thật ấm áp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]