Anh ta nắm tay tôi nhưng lại bị tôi hất ra.
“Ừ, là lỗi của cậu, hơn nữa tôi cũng không định tha thứ cho cậu.”
“Vậy nên, bây giờ cậu có thể đi được rồi?”
Anh ta ngẩng đầu lên, đang định nói gì đó nhưng cửa phòng bệnh lại được mở ra lần nữa.
“Cô có thôi đi không?”
14
Mạnh Thời Nam hất cằm, nhìn tôi rồi nói: “Chẳng phải anh Tư Tự đã bảo mình không cố ý, cũng đã xin lỗi cô rồi, cô còn muốn anh ấy làm gì nữa?”
Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta, ngón tay vô thức gõ nhẹ vào thành giường.
“Mạnh Thời Nam, cô là cái thá gì mà chạy tới đây tr ách m óc tôi?”
Tôi bất giác hoài nghi, có phải do tôi nhường nhịn cô ta vài lần nên khiến cô ta nghĩ rằng mình có thể tự cao, thanh cao trước mặt bất kỳ ai.
“Cô.” Mạnh Thời Nam tiến lên hai bước, trừng mắt nói: “Anh Tư Tự nói đúng lắm, quả nhiên cô không có gia giáo.”
Trì Tư Tự im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng.
“Thời Nam, em về trước đi.”
“Anh đuổi em đi sao? Bây giờ em đang nói đỡ cho anh đấy.” Mạnh Thời Nam tỏ vẻ như thể cô ta bị người ta ph ản b ội vậy.
Tôi cầm cốc nước lên uống một ngụm cho thấm giọng rồi mới nói.
“Trì Tư Tự tốt với cô một xíu, cô bèn nghĩ mình khác biệt đúng không?”
Mạnh Thời Nam nắm chặt bàn tay đang buông thõng bên người, nhưng có vẻ như lòng kiêu ngạo của cô ta không cho phép cô ta bỏ chạy.
Tôi nói gằn từng chữ một: “Cô có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-danh-no-muon/4329777/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.