Đứng bên bờ sông, gió lạnh thổi vào dã phần nào xua tan đi tâm trạng đang không mấy tốt đẹp của Lạc Vân, cô ngồi lên bãi cô gần bờ sông, thẫn thờ nhìn dòng nước cứ trôi mãi. Đột nhiên cô thấy một bóng dáng trăng trắng đang đứng ngay gần bờ sông, người đó từ từ bước xuống dòng nước lạnh băng ấy.
Cánh tay của cô đưa ra nhưng lại bị một bàn tay khác giữ lại, Giai Tuệ nắm chặt cánh tay của Lạc Vân.
-Lạc Vân, cậu làm sao vậy?
-Ở đó có người mà.
-Ở đó á? Nãy giờ chỉ có một mình cậu ở trên bờ sông thôi mà, làm gì có ai
đâu.
-Hả? Chẳng phải có người ở gần bờ sông kia sao?
Lạc Vân nhìn Giai Tuệ rồi quay lại nhìn về phía bờ sông, cái bóng trắng đó đã biến mất. Lạc Vân há hốc miệng, nãy cô vừa nhìn thấy cái gì vậy? Đừng nói là... Đó là điều mà Lạc Vân không giám nghĩ đến nhất, là ma!
-Giai Tuệ ơi! Tớ vừa nhìn thấy thứ đó! Cái thứ mà cả hai chúng ta đều sợ hãi đó.
Giai Tuệ sững người rồi kéo Lạc Vân chạy lên đường lớn, trên đó toàn là đàn em của Giai Tuệ đang đứng đợi hai người bọn họ. Giai Tuệ thở dốc, nắm chặt lấy vạt áo của Lạc Vân.
-Chúng ta về nhà tớ đi! Nhanh lên, tớ sợ quá!
Hai người họ quay trở về căn hộ của Giai Tuệ, sau cú sốc đó Lạc Vân không giám quay về nhà nữa dù cho hai nhà có gần nhau đến mấy, Lạc Vân sợ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cho-anh-ke-hoach-hoan-hao/3701172/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.