Lúc này, Lạc Vân đang ngồi trong phòng bệnh của Hi Hoa, hắn vẫn đang cần sự giúp đỡ của máy trợ thở. Cô nhìn hắn, anh mắt đượm buồn, ngoài trời hôm nay cũng âm u như tâm trạng của Lạc Vân hiện giờ. Lạc Vân cứ thế thất thần nhìn hắn, đáy mắt sâu thẳm cứ thế nhìn hắn, giờ không còn ai nói với cô mỗi khi cô nhìn chằm chằm vào mặt hắn nữa. (1)
Tâm trạng, thể chất, mọi thứ đều cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Lạc Vân gục đầu xuống bên cạnh cánh tay phải của hắn, cô lấy trong túi áo khoác ra chiếc nhẫn của hắn đã bẹo hình bạo dạng không thể nhận ra được nữa. Lạc Vân giơ chiếc nhẫn lên, nó vẫn lấp lánh nhưng lại không có viên thạch anh hồng nào cả, nhìn xuyên qua chiếc nhẫn là gương mặt nhợt nhạt của Hi Hoa.
Quá mệt mỏi, Lạc Vân dụi đầu vào lòng bàn tay của hắn. Không có động tĩnh gì hết, điều này càng làm vậy lại khiến Lạc Vân càng cảm thấy đau nhói.
Trong khi cô đang chuẩn bị thiếp đi trong lòng bàn tay của Hi Hoa thì cánh cửa phòng bệnh bị mở ra một cách mạnh bạo. Là hai cặp đôi mà Lạc Vân đã biết hôm hôn lễ của bọn họ diễn ra. Lạc Vân mệt mỏi nhìn bọn họ.
-Ồ! Ra là bó hoa bằng vàng và bó hoa bằng kim cương đến đấy à?
-Nhìn mệt mỏi vậy mà vẫn trêu tụi này được hả Lạc Vân!- Hoàng Mỹ Lâm lên tiếng.
Lưu Khải Uy gượng cười nhìn vợ mình.
-Thôi mà vợ, dù sao thì cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cho-anh-ke-hoach-hoan-hao/3672065/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.