Thời gian thấm thoát thoi đưa, xương vỡ trên người Sở Toàn cũng từ từ lành lại, vết thương kết vảy rồi biến mất, chỉ để lại vết tích hồng hồng. Dù sao anh hùng cũng là phụ nữ, mà đã là phụ nữ thì luôn sợ dung nhan tàn phai, nên Sở Toàn không chỉ một lần tự giễu mình sắp thành Chung Vô Diệm.
Nhưng Y Tiêu lại cảm thấy vết thương đó càng làm Sở Toàn tăng thêm mấy phần khí khái hào hùng, vì thế còn nâng dao trước gương đòi tự rạch mặt. Sở Toàn sợ cái đứa cơ bắp kia sẽ làm chuyện kinh người nên cô đã tuyên bố: nếu mặt oắt con bị hủy, cô sẽ lập tức đi tìm niềm vui mới nên con oắt kia mới chịu bỏ qua.
Hai người vui cười giận mắng, cuộc sống cơm áo gạo tiền rất thích ý, tựa như lời hát trong vở kịch Hoàng Mai:
"Đôi ta tựa cánh uyên ương,
Đảo quanh khắp chốn, bôn ba khắp trời..."
Tất nhiên chẳng có đôi uyên ương nào trong sáng như hai người cả. Nói cũng kỳ, cả hai cùng giường chung gối hơn một tháng mà vãn không hề phát sinh chuyện 'phong hoa tuyết nguyệt' gì sất. Sở Toàn cứ ngỡ mình đã nhìn thấu tâm tư của oắt con, nhưng mấy ngày liên tiếp, Y Tiêu chỉ giỏi nói miệng chứ chả làm được gì vượt rào, nghiễm nhiên thanh tâm quả dục. Ngược lại, Sở Toàn luôn ngửi thấy hương thơm hoa quả rồi nảy sinh ý nghĩ kỳ quái khó an giấc, ghê tởm nhất chính là kẻ cầm đầu lại không hề hay biết chút nào.
"Tạ tỷ tỷ, chị buồn ngủ lắm sao? Em thấy nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-trai-tim/1206298/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.