"Madam có manh mối gì không?"
Người đàn ông nhíu mày ngồi chồm hổm bên cạnh Sở Toàn. Tuy gã đã không còn là cậu cảnh sát ngây ngô năm ấy, nhưng mỗi lần đối mặt với thi thể và hiện trường nồng nặc mùi máu tanh, gã đều cảm thấy da đầu tê dại, tay chân bủn rủn.
"Một phát súng chí mạng ngay giữa mi tâm, có lẽ là do người quen làm, hoặc ít nhất cũng là người cô ấy quen biết."
Giọng nói bình thản khiến người nghe không đoán được tâm tình. Sẽ không ai biết ẩn dưới nét mặt lãnh đạm của cô vừa chợt lóe lên một nỗi thương cảm thê lương rồi vụt tắt ngay tức khắc.
"Sao chị biết?"
"Đầu tiên, hiện trường không có dấu vết ẩu đả. Một người dám đơn thân độc mã đánh cắp Nước Mắt Thiên Sứ nhất định có thân thủ bất phàm, cô ấy sẽ không ngồi yên chờ chết khi gặp tình thế nguy hiểm. Thứ hai, cậu nhìn miệng vết thương nhỏ hẹp này đi, tia máu bắn ra tán lạc nằm khá gần. Quan trọng nhất chính là da thịt xung quanh vết thương bị cháy xém, chỉ có nổ súng ở khoảng cách gần mới như vậy, cho nên..."
Sở Toàn thản nhiên giải thích, cô đoán hung thủ và người phụ nữ Hà Lan này quen biết nhau, hơn nữa đã sớm biết rõ động cơ gϊếŧ người.
"Đội phó có phát hiện manh mối gì không?"
Thấy người đàn ông nhễ nhại mồ hôi vội vã từ bên ngoài chạy tới, Sở Toàn không chút nghĩ ngợi hỏi ngay.
"Không có. Vụ án xảy ra vào buổi trưa, thời tiết lại oi bức nên người già và trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-trai-tim/1206260/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.