Chương trước
Chương sau
Bốn người sánh bước cùng nhau đến trường, thời gian trôi qua rất nhanh kỳ thi cuối kỳ của toàn trường phức hợp Lục Sơn đã trôi qua suôn sẻ.
Trần Cảnh như thường ngày đứng trước cửa Trần gia chờ Hạ Ly, nhưng cho đến 7 giờ 15 phút vẫn không thấy cô đâu.
Trần Nguyệt Cầm sốt ruột đứng không yên nữa.
"Anh, chắc hôm nay A Ly nghĩ học cũng nên, chúng ta đến trường trước đi."
Trần Cảnh cau mày không lên tiếng, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn về một hướng. Trần Nguyệt Cầm bĩu môi muốn nói nữa thì đã bị Hoàng Minh kéo lại.
Thời gian trôi qua cũng đã thay đổi cách nhìn của anh về Trần Cảnh, anh cũng không nói chuyện gợi đòn như trước.
"Tớ với Nguyệt Cầm đi trước, cậu ở đây đợi Hạ Ly đi."
Dùng mắt thường cũng có thể thấy Trần Cảnh quan tâm đến Hạ Ly còn nhiều hơn cả em gái của mình, giờ không thấy người đâu cho dù anh có mạnh mẽ kéo Trần Cảnh đi cũng chưa chắc anh chịu đi.
"Ừ."
Trần Cảnh nhàn nhạt đáp một tiếng rồi nhấc chân đi về phía nhà họ Lương, Trần Nguyệt Cầm thấy thế thì gọi với theo.
"Anh..."
Nhưng miệng cô rất nhanh đã bị Hoàng Minh che lại, không nói hai lời kéo cô đi về phía ngược lại.
"Em đừng ầm ĩ, em không cản được cậu ta đâu."
Trần Nguyệt Cầm tuy không phục nhưng lại không thoát được cánh tay của anh, cô nhăn mũi ủy khuất nói:
"Nhưng anh ấy không thể trốn học được."
Hoàng Minh biết cô ghen tị với sự quan tâm của Trần Cảnh với Hạ Ly, nhưng cũng hết cách ai bảo tên kia cứng mềm đều không ăn anh biết làm sao bênh vực cô đây.
"Dù sao thi xong rồi lên lớp cũng chỉ nghe giải đề, anh em học giỏi như thế cũng không cần đi học đâu. Mà em đó nha, ghen tị với người ta thì chính mình cũng trở nên ngoan hiền nhỏ nhẹ như Hạ Ly đi, biết đâu anh em sẽ thương em hơn một chút."
Trần Nguyệt Cầm bĩu môi.
"Em mới không thèm nhỏ nhẹ ngoan hiền."
Tuy cô ghen tị nhưng cũng không phải là ganh ghét với Hạ Ly, tính tình Hạ Ly rất tốt ngay cả cô cũng nhịn không được muốn thân thiết với cô ấy hơn huống gì là anh trai.
Hoàng Minh bật cười hiếm khi nhẹ nhàng xoa tóc cô.
"Cũng đúng, em là hạt tiêu nhỏ như vậy mới đáng yêu. Em mà dịu dàng anh không quen."
Trần Nguyệt Cầm trợn mắt đưa tay nhéo eo anh tay một cái.
"Ý anh là em hung dữ ư?"
"Á đau đau..."
Trần Cảnh bên này một mạch chạy đến Lương gia thì thấy cửa cổng khoá chặt không một ai ở nhà, lòng anh lộp bộp một tiếng có dự cảm chẳng lành.
Đúng lúc này hàng xóm bên cạnh đi ra đỗ rác, anh vội chạy đến gấp gáp hỏi:
"Dì cho cháu hỏi, người nhà Lương gia đi đâu cả rồi ạ?"
Dì hàng xóm thấy anh mặc đồng phục trường Lục Sơn tưởng là bạn của hai cô con gái nhà này cũng không giấu giếm nói:
"Đêm qua vợ của giáo sư Lương ngã cầu thang sinh non, tình hình khá nguy kịch đã sớm nhập viện rồi."
Cả người Trần Cảnh thoáng chốc lạnh toát, thì ra cho dù anh sống lại cũng không thay đổi được chuyện gì.
"Này cháu, có nghe ta nói không?"
Dì hàng xóm thấy anh bỗng dưng ngây người thì gọi một tiếng.
"À vâng, cảm ơn dì."
Trần Cảnh hoàn hồn, tiếp tục hỏi:
"Dì có biết họ đi bệnh viện nào không ạ?"
"Chuyện này thì ta không biết."
"Vâng, làm phiền dì rồi."
Trần Cảnh thất thần rời khỏi Lương gia, không lẽ đời này Ly Ly của anh vẫn không thể nhìn thấy ánh sáng sao?
Nhớ đến nụ cười rạng rỡ của cô ngày đó khi nói mắt mình sẽ sớm tốt hơn, tim Trần Cảnh đau thắt từng cơn.
Không, anh tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra một lần nữa.
Trần Cảnh nghỉ học một ngày cũng không về nhà, anh trực tiếp trấn giữ trước cửa nhà họ Lương.
Chờ rồi lại chờ, đến gần 9 giờ tối cuối cùng anh cũng chờ được Lương Chi Khâm về nhà lấy ít đồ và có cả Hạ Ly đi cùng.
Một ngày một đêm bôn ba Hạ Ly mệt đến mức rã rời cả người, bước xuống xe hình ảnh thiếu niên cao gầy lẵng lặng đứng đó nhìn cô thì Hạ Ly không khỏi sững người.
"Anh tiểu Cảnh, sao anh lại ở đây?"
Trần Cảnh bước lên vài bước đứng chắn trước mặt hai người.
"Mẹ em sao rồi?"
Hạ Ly cụp mắt ưu sầu đáp:
"Bà đã qua cơn nguy kịch, nhưng em trai..."
Nhớ đến hình ảnh em trai nhỏ bé suy yếu khắp người đều là dây nhợ của thiết bị y tế thì cô không khỏi nghẹn ngào.
Trần Cảnh cau mày, Lương Thần Chi sống hay chết anh cũng không muốn quản chỉ là...
"Vậy mắt em thì sao? Hè này vẫn đi làm phẫu thuật chứ?"
Anh hỏi một câu bất thình lình không những khiến cho Hạ Ly lúng túng mà ngay cả Lương Chi Khâm bên cạnh cũng hổ thẹn mà xoay mặt đi.
Mẹ gặp sự cố bất ngờ phải nhập viện, lại cộng thêm sinh non tiền viện phí tất nhiên không hề nhỏ, Hạ Ly sớm đã có quyết định của mình nhưng không biết vì sao khi nghe anh hỏi như thế mũi cô có chút cay.
"Em... chuyện đó tính sau đi ạ."
"Hạ Ly!"
Bị anh gọi thẳng tên Hạ Ly giật bắn mình.
Trần Cảnh xiết chặt nắm đấm thật sự tức giận, anh biết cô hiểu chuyện nhưng cô cũng không thể một lần ích kỷ cho bản thân mình hay sao? Hai đời sống lại cô vẫn là hy sinh cho người khác trước tiên.
"Em muốn nhường số tiền chữa bệnh để cứu mẹ và em trai, vậy em có từng nghĩ ngày tháng sau này của em sẽ ra sao khi hai mắt không nhìn thấy hay không?"
Hạ Ly cắn chặt môi nước mắt chực chờ bên mi quật cường không rơi xuống, cô biết chứ nhưng cô có thể lựa chọn sao?
Lương Chi Khâm cũng không nhìn nổi nữa, tâm trạng ông vốn nặng nề bây giờ lại lòi ra một tên nhóc miệng còn hôi sữa chạy đến chất vấn, ông cau mày nghiêm mặt nói:
"Cháu quản hơi nhiều rồi cậu bé, đây là chuyện nhà của chú."
Ông không nói thì thôi mở miệng rồi lại đón nhận được ánh mắt sắt lạnh của thiếu niên, cậu trai này cả người đều toát ra vẻ âm u tăm tối lúc nhìn chằm chằm người khác thật khiến lòng người run sợ.
"Tôi quản nhiều? Vậy còn ông, có đủ năng lực để gánh vác mọi chuyện không?"
Nếu không phải ông ta vô dụng không chăm lo được cho vợ con mình thì còn cần một đứa bé 10 tuổi như Hạ Ly chịu thay sao?
Sắc mặt Lương Chi Khâm trắng bệch, quả thật là ông ta vô dụng khi ly hôn cùng vợ trước tiền tích cóp cũng bị toà xử phân chia nên hiện tại trong nhà không còn dư được bao nhiêu tiền.
Trần Cảnh thấy ông im lặng thì cười khẩy một tiếng còn muốn nói thêm vài câu thì cánh tay đã bị Hạ Ly nắm lấy.
"Anh đừng trách chú, dù sao người em cứu cũng là mẹ và em trai, là người thân duy nhất trên đời này của em."
Cô khóc rồi, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn về phía anh như muốn khoét thủng một lỗ trên trái tim anh vậy.
Trần Cảnh mấp máy môi khẽ xoay mặt tránh đi ánh mắt cô.
Cũng đúng thôi, anh khác với cô. Anh không cần ba mẹ cũng không cần cái gọi là tình thân, trong cuộc sống của anh chỉ tồn tại bóng tối vô tận.
Mà cô vốn dĩ thuộc về nơi ánh dương chiếu sáng, cô cần mẹ và em trai nên dùng đôi mắt của mình đổi lấy hai mạng người, không hối hận cũng không oán than.
"Anh tiểu Cảnh."
Hạ Ly thấy anh im lặng khẽ lây cánh tay anh nhẹ giọng gọi, Trần Cảnh hít sâu một hơi anh đưa tay gạt đi nước mắt trên má cô.
"Lời anh hứa với em anh sẽ không nuốt lời, cho anh 2 ngày nhất định sẽ đưa em đi phẫu thuật mắt."
"Anh!" . truyện tiên hiệp hay
Hạ Ly ngây người nhìn anh, Trần Cảnh cũng không muốn nói nhiều trực tiếp nhấc chân rời đi nhưng lúc đi ngang qua Lương Chi Khâm còn không quên trào phúng nhìn ông một cái.
Giờ nhớ lại sự yêu thương mà ông dành cho Hạ Ly ở đời trước anh cảm thấy thật buồn nôn, dùng áy náy để bù đắp cho đôi mắt của cô, vậy cô có thể nhìn thấy ánh sáng một lần nữa sao?
Vấn đề ở đây là thiếu tiền đúng không? Vậy anh sẽ nghĩ cách kiếm về và anh cũng đã biết mình nên đi đâu rồi, người kia chắc chắn có hơn nữa là rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.