Giữa thời không bóng đêm dài vô tận, Trần Cảnh cảm giác được bản thân dường như đã ngây ngốc ở nơi này rất rất lâu.
Cái nỗi đau khắc cốt ghi tâm, thấu tận linh hồn ấy cứ dày vò anh mãi mãi. Sâu bên trong ấy là một bóng hình người con gái thướt tha dịu dàng tươi cười rạng rỡ.
Ly Ly... Ly Ly...
Không biết anh đã thầm gọi cái tên này bao lâu, nhưng anh chưa từng ngừng lại việc thầm gọi tên cô.
Tình yêu quá nồng đậm, chấp niệm quá sâu sắc. Một đời kia anh hối hận vì đã đánh mất cô mãi mãi.
"Hứa Vỹ anh nhanh một chút đi..."
"Dâm đãng, con trai em còn đang ở cách vách kia kìa."
"Mặc xác thằng câm đó đi, anh nhanh chút người ta không chờ được nữa."
Tiếp đó là tiếng rên rỉ tiếng va chạm của hai người kia.
Trần Cảnh mệt mỏi mở hai mắt hơi cử động cả cơ thể khắp nơi đều truyền đến cơn đau buốt, anh nhớ sau khi chứng kiến Hạ Ly nhảy lầu mình cũng đã tự sát.
Vậy anh chết chưa, nơi này là đâu, là địa ngục ư?
Anh đưa mắt quan sát căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc này, bỗng anh kinh ngạc ngồi bật dậy chạm đến vết thương lớn nhỏ trên người đau đến kêu lên thành tiếng.
Anh đưa hai tay gầy gò chồng chất vết thương của mình lên, vẻ mặt đều là không dám tin.
"Ưm... Vỹ anh tuyệt quá."
Giọng nói yêu mị của người phụ nữ vang lên khiến Trần Cảnh cứng đờ cả người. Giọng nói này anh cực kỳ quen thuộc.
Đưa tay lên tát lên mặt mình một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-trai-tim-ac-ma/938393/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.