Giản Tình cảm thấy so bì tuyệt đối là một loại thói quen xấu, nhưngloại thói quen này lại là sở thích, hứng thú của rất nhiều phụ nữ. Nhìnđám phụ nữ vừa rồi còn bàn tán về quần áo xa xỉ trên người cô, nay lạikhông nói lời nào nhìn cô bằng ánh mắt kì dị. Từng ánh mắt giống như một kim châm nhỏ, đâm vào làm cả người cô khó chịu.
Từ khi cùng chung sống với Phương Khiêm, chất lượng sinh hoạt của côtăng lên hẳn. Phương Khiêm thương yêu cô, luôn mua cho cô những đồ dùngtốt nhất, cô vui vẻ hưởng thụ sự sủng ái của anh, nhưng chưa bao giờnghĩ tới sẽ khoe ra chút gì. Đây là những điều ngọt ngào nho nhỏ chỉthuộc về cuộc sống riêng của hai người, cũng không cần người khác nhậnđịnh. Vì vậy, khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người, xem xét ánh mắt ấy,giống như một chiếc máy khoan, khoan sâu bới móc, vô lễ muốn đem bí mậtmà cô cất giữ đào ra. Hiểu được điều này làm cho trong lòng cô thoángchốc nổi lên một thái độ thù địch.
Có đôi khi, bạn học cũ cũng không thể gặp gỡ lung tung, khó trách người khác đều nói, gặp lại không bằng nhớ lại.
Một đám người vừa rồi tâng bốc quần áo, trang sức cùng với nhà thiếtkế của Lý Điềm lên tận mây xanh, giờ biết được quần áo của Giản Tình làhàng đặt may theo yêu cầu tại Paris thì như gặp được sư phụ, mọi ngườilập tức đều nghĩ về câu tục ngữ múa rìu qua mắt thợ. [1]
“Hàng đặt theo yêu cầu tại Paris, bạn trai của Giản tiểu thư thậtgiàu có.” Cô gái mặc chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-tinh-yeu/1247622/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.