Cô ta sợ hãi cúi gập đầu xuống không dám phản bác, vết thương ngoài da có thể để lại sẹo nhưng bị Vi Mộng Ly cô đánh vào đòn tâm lý khiến Thiên Kha Nguyệt phải từ bỏ cả sự tự do của cuộc đời để cứu lấy người vô ơn.
Cô không chắc việc bản thân làm là đúng nhưng cũng không rõ phải làm sao mới không để chạnh lòng.
Cả nhà Vi Mộng Ly cúi người rời đi trong nhục nhã, chỉ còn mình Vi Xuân Viên đứng tại đấy. Cậu vẫn không muốn trơ mắt nhìn Thiên Kha Nguyệt đi vào vết xe đổ.
" Cô nghĩ thông chưa vậy!? Nói với tôi là cô không muốn đi! Tôi nhất định sẽ tìm cách đưa cô ra khỏi chỗ này! "
" Vi Xuân Viên, cậu quá phận rồi đấy. "
Hán Lập Thành cất giọng cảnh cáo như đánh dấu chủ quyền, ra lệnh đám thuộc hạ của mình đưa cậu ta rời khỏi đây.
Nhìn người đàn ông tha thiết muốn cứu rỗi lấy cuộc đời cô, cô chẳng còn cảm xúc gì được nữa.
Chỉ vài ngày hôm sau thôi cô đã hóa thành cái xác không hồn, miệng chẳng buồn ăn uống. Gương mặt thiếu sức sống không còn nói được lời nào.
Đôi mắt chẳng bao giờ nhìn thẳng vào hắn, như một con rối không hồn tồn tại bởi sự điều khiển của người khác.
" Ăn cháo đi. "
Tô cháo nóng vừa được bưng lên đã bị cô hất đổ, hắn vẫn kiên nhẫn không quát trách chỉ âm thầm cho người thu dọn.
" Em hận tôi sao cũng được, đừng để bản thân chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-tinh-nhan/3464221/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.