Hoàn cảnh này, có trời cũng không cứu được Thiên Kha Nguyệt. Dốc sức nghĩ cách đến vậy, mà lại thành điểm cộng lớn trong mắt mẹ của Hán Lập Thành.
Để ngăn cho hảo cảm tiếp tục tăng thêm, cô cố ý làm ra vẻ hám tiền, ăn chơi lười làm, nhàn nhã hưởng thụ, còn đặc biệt xua đuổi Hán Lập Thành ra mặt.
Căm phẫn đến cực độ khi mà hắn ta đạp đổ toàn bộ kế sách cô bày ra trong thoáng chốc.
Vừa ngồi nốc sạch ấm trà không biết lễ nghĩa vương vãi khắp sàn, thì lại bị hắn giật lấy với khăn lau người cho cô, giở giọng thân thương nhắc cô cẩn thận bỏng rát.
Ngày hôm sau cô ngồi điềm tĩnh trên sopha nhai cả đống chuối ôm trong lòng một cách ngon lành. Vừa ăn xong liền đáp vỏ ra sàn để mẹ của hắn cảm thấy ngứa mắt.
Nào ngờ chưa kịp cười thì người hầu đã lướt qua dọn xong đống cô bầy, sạch gọn tinh tươm không tì vết.
Tức ói máu, cô chơi lớn hơn đem kéo tỉa tót lại hết đám hoa trong vườn mà hắn cất công cho người chăm sóc. Lần này thì chắc chắn không thể lật ngược được ván cờ nữa rồi.
Nhếch mép nằm thư giãn trên chiếc ghế dài sau khi bày trò nghịch ngợm. Lúc tỉnh dậy thì đống hoa mà cô phá phách giờ đột nhiên lại tươi đẹp rực rỡ hơn cả khi trước.
Quản gia Tề đã cấp bách mua lại đống hoa mới trồng lại chỗ cũ lúc cô ngủ say.
" Khốn kiếp! Mình không tin, làm đến mức này rồi mà mẹ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-tinh-nhan/3417451/chuong-37.html