Nét mặt kiên định của Thiên Kha Nguyệt nói ra những lời đanh thép cứng rắn cũng không khiến Lưu Ngô Dương lùi bước. Anh nắm lấy hai bên bả vai lo lắng hỏi han cho rõ.
" Cậu đang cố ý dùng mấy lời nói này để đuổi tôi đi đúng không? "
Cô khó chịu vùng ra, đưa thái độ không cam tâm nhất quyết muốn tránh xa Lưu Ngô Dương.
" Đừng nói nhiều nữa, mau ra khỏi đây đi. "
" Thiên Kha Nguyệt- "
" Ra ngoài! "
Chất giọng thét lên khiến lòng tự trọng cuối cùng của bản thân bị vụn vỡ, anh đau lòng không nỡ, nhìn về phía cô còn đứng yên tại đó cúi gằm mặt xuống không muốn nhìn anh.
Cất bước nhảy vọt ra khỏi cửa sổ cô mới nhìn theo phía sau. Dù dã tâm có lớn tới nhường nào cũng không muốn liên lụy đến người vô can.
Hán Lập Thành hắn ta là loại người như nào cô hiểu rõ, tính cách khốn nạn đốn mạt việc gì mà không dám làm để giữ cô ở lại.
Vừa sáng sớm trở dậy, thoáng nghe tiếng quản gia gõ cửa bên ngoài. Chất giọng điềm tĩnh muốn cô xuống nhà dùng bữa sáng.
Sau khi thay đồ xong xuôi với bước chân chậm rãi, miệng vừa nhai miếng đầu tiên đã bị tiếng ồn ào bên ngoài khiến cô chú ý.
Tay chân nhanh nhẹn bước ra muốn xem xét thì gặp phải gương mặt quen thuộc. Anh ta sống chết van xin vệ sĩ cho mình vào với một loạt hành động vội vã.
Thấy anh ta như có điều muốn nói nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-tinh-nhan/3414135/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.