- Đường Tố Nhiên! Nghe cho kĩ đây, nếu như em buoong tay, dù cho ở trên trời dưới đất anh cũng bám theo, nhất định không tha cho em.
Cơn đau khi tiếp đất không đến như dự kiến, Đường Tố Nhiên ngẩng đầu nhìn lên phía cửa sổ. Khuôn mặt của Cố Nam Thành lúc này lưu lại trong trí nhớ cô thật sâu, không có cách nào xóa đi được.
Anh một tay bám vào thành cửa sổ, một chân vắt ngang ban công, rồi tay còn lại nắm chặt lấy cô. Vì vừa phải làm trụ vừa kéo người lên, mồ hôi trên trán anh đã chảy ròng ròng. Nhưng Cố Nam Thành lúc nào cũng vậy, trong giờ phút này vẫn có thể nói đùa.
- Em nặng quá. - Anh cười cười, hạ chân xuống để đứng vững hơn. - Em nên giảm cân đi, để thế này không tốt đâu.1
Đường Tố Nhiên mím môi không nói gì cả, nhưng khóe mắt đã đỏ hoe. Bản năng cầu sống trỗi dậy, cô dùng bàn tay còn lại cố bám vào thành lan can, rồi cùng với sức kéo của Cố Nam Thành, từ từ bò lên mà không cần người khác giúp đỡ.
Giờ phút này Lục Nghiêm mới tỉnh hồn, vội chạy ra đỡ lấy cô. Hành động của anh, Cố Nam Thành đã nhìn thấy nhưng không phản ứng gì cả. Trái lại, người hành động lại là Đường Tố Nhiên.
Cô tránh cái ôm của Lục Nghiêm, kéo Cố Nam Thành đỡ tầm mắt cho mình. Ở tư thế này, giống như cô đang chui vào trong lồng ngực anh, được ôm ấp che chở.
Cố Nam Thành cười rất tươi, nét u sầu mấy hôm trước cũng không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-nhan-duyen/863890/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.