- Cố Nam Thành, anh ra đây nói chuyện xem. Có việc gì mà anh phải giấu giếm bắt tôi đến đây mới nói được?
Cố Nam Thành đưa tay lên trước mặt, ở khoảng cách gần như thế này, anh vẫn không thể nhìn rõ mười đầu ngón tay mình. Cả căn phòng chìm trong màu đen thăm thẳm, trời ngoài kia vẫn chưa tối, nhưng trong này là một mảnh xám xịt.
Bên tai là vài tiếng lao xao, trong đó thấp thoáng tiếng của Đường Tố Nhiên. Giọng nói của cô đối với anh đã quen thuộc như liên kết với linh hồn, chỉ cần nghe qua là nhận ra.
Cố Nam Thành muốn ngồi dậy mở cửa cho cô, vậy mà toàn thân anh bỗng trở nên bủn rủn, vừa nâng tay lên đã bị hạ xuống, còn làm rơi cả chiếc đèn bàn trên giường.
Choang.
Rõ ràng hôm qua anh vẫn ôm Tiểu Triết ngủ bình thường, không hiểu sao khi tỉnh dậy lại thấy rã rời cả người như thế này. Cố Nam Thành cảm thấy kì quái.
- Anh làm sao vậy? Tôi vào đấy nhé. – Có lẽ Đường Tố Nhiên đứng ngoài đã nghe thấy tiếng động, nên lên tiếng thăm dò.
Đèn ngủ trong phòng được bật lên, màu vàng hắt hiu bao trùm từng góc gách nhỏ nhất. Trong quầng sáng dịu nhẹ ấy, anh thấy Đường Tố Nhiên đi về phía mình. Cô ngồi xuống bên giường, sắc mặt hơi khó chịu, nhưng vẫn kiên nhẫn sờ trán anh:
- Anh sốt rồi. Sao vậy?
Bàn tay cô mang theo hơi ấm chạm vào trán anh. Cố Nam Thành cảm thấy toàn thân mình nóng rực, thậm chí ngứa râm ran như có hàng vạn con kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-nhan-duyen/863872/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.