Mê mê tỉnh tỉnh, Đường Tố Nhiên bị đưa vào một căn nhà hoang. Nơi này ẩm thấp, nền nhà bẩn thỉu đầy phân chuột. Ở góc nhà đã có mỗi chiếc máy quay phim dựng sẵn. Tên bắt cóc ném cô xuống sàn nhà, rồi quay nó về phía cô.
Ánh đèn hắt vào mắt Đường Tố Nhiên, hắn bật toàn bộ đèn hướng về phía cô, soi rõ từng biểu cảm và đường cong, muốn cô phơi bày trong sự nhục nhã.
Đường Tố Nhiên lê thân thể đau nhức của mình mà bò dậy, móng tay cô bị gãy, cắm vào trong thịt đau nhức.
Phải ra khỏi đây, nhất định phải ra khỏi đây. Cô không phải loại người có thể sống tiếp nếu bị chà đạp và vấy bẩn.
"Muốn chạy hả bé cưng? Nơi này là đồng không mông quạnh, anh không ngại chơi dã chiến với em đâu."
Sự bẩn thỉu của tên bắt cóc khiến cô buồn nôn. Đường Tố Nhiên quay người lại, thấy hắn để cởi quần áo, để lộ cái bụng phệ ỏng nước.
Cô thảm hại lùi về phía sau, mặc dù biết khắp nơi không có chỗ trốn. Không thể cam tâm chịu trói được.
Tên bắt cóc xông đến trước mắt Đường Tố Nhiên, cô xoay người muốn chạy, bị hắn giữ chân lại ngã sấp trên sàn.
"Đừng... đừng đến đây." Cô cắn chặt môi, bật lên những tiếng tuyệt vọng.
***
Mưa quất ràn rạt vào người Đường Tố Nhiên, cô đang mặc một chiếc váy trắng, như váy cưới xòe nở dưới trăng. Gã đàn ông kéo cô xuống mặt hồ, nước bắn lên lấp lánh. Cô không thở nổi, ngày càng chìm sâu dưới nước, hé môi ra là sặc nước đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-nhan-duyen/249390/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.