Đường Tố Nhiên nghĩ mãi, mới ra Trương Nhu là ai. Hôm đó cô đến Hoa Thành phỏng vấn, cô gái đó là trợ lý đi cùng với Lục Nghiêm. Khi ấy cô còn cảm thấy ánh mắt của cô gái rất kì quặc, giống như không thích cô lắm. Giờ nhớ lại, có lẽ cô ấy cũng phải lòng Lục Nghiêm.
Lục Nghiêm, dù có là thiếu niên hào hoa hay người đàn ông trầm ổn, cũng đều có sức hút như nhau.
Cô thở dài: "Vậy à?"
"Chị không còn quan tâm anh ta nữa sao?" Phạm Tú Vân bám riết không tha.
Đường Tố Nhiên hơi khó chịu, chần chừ chẳng đáp.
Quan tâm thì cũng làm gì nữa đâu. Mặc dù trên danh nghĩa hai người đã đăng ký kết hôn, nhưng chưa làm lễ hỏi chính thức. Có khi bà Cố Thanh Dung còn chẳng biết con trai mình đã kết hôn với người hại chết con gái mình rồi.
Cô nghĩ nghĩ, có lẽ cô phải đề nghị li hôn, trả lại sự tự do cho anh càng sớm càng tốt.
"Thôi được rồi." Đường Tố Nhiên ôm vai Phạm Tú Vân. "Nghĩ chuyện này làm gì chứ. Hôm đó không được uống rượu mừng của em. Giờ chúng ta phải uống bù, không say không về nhé."
"Được!"
Đường Tố Nhiên cầm hẳn một chai rượu lớn, rót vào trong cốc của mình. Chất men xộc lên mũi làm cô choáng váng. Cô không hay uống rượu, nhưng bây giờ lại muốn say.
Hai người cùng uống rượu. Đến ly thứ ba thì hình như Đường Tố Nhiên đã gặp ảo giác rồi. Cô thấy Lục Nghiêm tiến vào quán rượu, nở một nụ cười dịu dàng với cô.
Chắc là ảo tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-nhan-duyen/249389/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.