Trần Ngọc Mai là bạn thân của Đường Tố Nhiên. Sáu năm trước, khi cô bị buộc tội, đây là người bạn duy nhất tin tưởng và đi khắp nơi xin kháng án cho cô. Vì vậy, hai người gặp nhau, bao nhiêu chuyện cần nói.
"Mẹ cậu cứ nửa tỉnh nửa mê như vậy hả?" Trần Ngọc Mai nhìn bà Thùy Dung với ánh mắt cảm thương. "Lúc mình ra nước ngoài dì vẫn còn khỏe mạnh lắm."
"Lúc mình ra ngoài cũng chỉ được nghe mẹ ngã cầu thang bất tỉnh. Từ đó giờ các cô chú ở Mộng góp tiền lại gửi chữa trị hàng tháng, còn thêm trợ cấp của chính phủ nữa. Sáu năm trời không được phụng dưỡng bà, giờ cũng chỉ biết bất lực chờ bà tỉnh lại mà thôi."
"Lục Nghiêm..." Trần Ngọc Mai ngập ngừng. "Cậu gặp Lục Nghiêm rồi hả?"
"Mình gặp rồi. Anh ấy già đi nhiều lắm."
"Cậu có còn yêu anh ấy không? Nếu vẫn còn, mình có thể giúp cậu."
Thấy bạn thân nói vậy, Đường Tố Nhiên cũng chỉ cười không nói. Giữa hai người có thâm thù đại hận, cô còn chẳng giúp được mình, huống hồ gì Trần Ngọc Mai.
"Xin hỏi, có phải cô Đường Tố Nhiên không?"
Giọng nói trầm ấm của một người cắt ngang cuộc nói chuyện buồn tẻ. Đường Tố Nhiên vừa tiếp lời, vừa âm thầm đánh giá người trước mặt.
Anh là bác sĩ của mẹ cô, nhưng từ khi ra tù cô mới vào viện lần đầu. Làm sao anh ta có thể biết được tên của cô?
Người đàn ông đưa tay ra: "Tôi là Phó Thịnh Nam, phó khoa Tâm thần. Sáu năm trước tôi từng có duyên gặp cô Tố Nhiên."
Sáu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/danh-cap-nhan-duyen/249380/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.