Editor: Yulmi2704
Trong phòng chứa đồ toàn là mấy thứ lặt vặt, không đáng tiền, cũng không cần thiết phải khóa lại để trông coi.
Đống thân cây chất bên trong tỏa ra mùi thơm trầm đặc trưng của gỗ. Quản gia đẩy cánh cửa đang khép hờ, mùi thơm xộc thẳng vào mũi, nhưng khá nhiều bụi bặm nên ông hắt xì một cái.
"Đại thiếu gia." Quản gia mở rộng cửa, Hồ Thừa Nghị không cần đi vào cũng có thể nhìn rõ phân nửa diện tích căn phòng.
Anh nhìn dấu chân nhỏ xíu đầy bùn đất trên thân cây, sau đó cũng thấy được đống lương thực dự trữ của Tô Bối.
Quản gia vừa nhìn thấy đã kêu lên: "Thảo nào con sóc bay kia lại chay lung tung trong biệt thự."
Lương thực dự trữ của Tô Bối để ở trong thân cây này rất nhiều, không thể không cần được.
Nhưng mỗi lần cô chỉ có thể mang đi một chút, số lượng ít đến đáng thương.
Quản gia trèo lên đống gỗ, còn rất nhiều bên trong hốc cây, với số lượng mỗi lần vật nhỏ kia mang đi thì đến bao giờ mới xong?
"Đại thiếu gia, làm thế nào bây giờ?" Quản gia quay đầu hỏi Hồ Thừa Nghị.
"Lấy toàn bộ lương thực của con sóc bay kia ra ngoài..."
Lúc này trong khu rừng, Tô Bối vừa tránh được một kiếp đang say mộng đẹp trong hốc cây của mình, cái miệng béo mập chóp chép, dường như đang gặm vỏ cây trong mơ.
Trong giấc mộng, người đàn ông kia đã thả cô ra.
Tô Bối lấy toàn bộ can đảm nhìn đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu/2032076/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.