Editor: Yulmi2704
Vé máy bay cũng đã mua rồi, không đi không được. Tô Bối đứng trên bả vai mẹ nhìn ra cửa sân bay tìm kiếm bóng dáng Hồ Thừa Nghị.
Tô Văn Thư thì đứng bên vai phải của Lâm Bình.
Không còn cách nào khác, ông không có visa, lén lút sang được đến đây là giỏi lắm rồi.
Trên vai Lâm Bình là hai loài vật nằm trong danh sách bảo vệ cấp quốc gia, quả thực là hiếm có. Bà cùng đồng nghiệp trong công ty quay về nước, lúc tới sân bay thời gian còn rất sớm, cách giờ lên máy bay một lúc lâu.
Đồng nghiệp đều đi mua đồ lưu niệm cả.
Lâm Bình cũng định đi bèn giao con gái cho chồng trông coi.
“Vợ, có điện thoại không?” Tô Văn Thư lấy lòng nói.
Lâm Bình khoát tay, không suy nghĩ nói: “Quay về nước E đã.”
Đặt hai con sóc bay trên bả vai xuống ghế, sau đó xoay người đi được mấy lại quay trở lại dặn dò: “Không ai được gây chuyện, nếu không cứ đợi đấy.”
Lâm Bình hừ một tiếng rồi rời đi, Tô Bối tò mò nhìn ba Tô.
Tô Văn Thư bị nhìn bèn nói: “Cục cưng, con nhìn gì thế?”
Bây giờ Tô Bối có chút loạn.
“Ba, không phải ba là người sao? Cũng không đúng, ba là yêu tinh…”
Tô Bối có chút choáng váng, vậy rốt cuộc ba là người hay yêu tinh.
Trong ấn tượng của cô, ba luôn luôn là người, cho nên ba phải là người mới đúng. Nhưng cô cũng nhớ hình như có lần mẹ đã nói ba là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu/2031988/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.