Editor: Yulmi2704
Mặc dù Tô Văn Thư có bị giật mình nhưng cũng không đến nỗi không biết phải làm gì.
Nếu Tô Bối thật sự biến thành người thì chắc chắn sẽ không mặc gì, cũng may lúc trước ông có chuẩn bị cho con bé một ít quần áo rồi.
Tô Văn Thư kiềm chế tâm trạng kích động, cưỡng ép bản thân dừng chân lại, kết quả đâm sầm vào cửa.
Ai da…
Ông xoa cái trán đang sưng lên, nói vọng vào trong phòng: “Bối Bối, con nhớ mặc quần áo vào trước đã nhé.”
Tô Bối biến thành người chân tay lóng ngóng mặc quần áo.
Chưa ăn thịt heo nhưng chẳng lẽ lại chưa thấy heo chạy bao giờ?
“Được rồi ba ơi.”
Tô Văn Thư nghe vậy lập tức mở cửa bước vào.
Vị trí lúc trước vốn là một con sóc bay nay đã đổi thành một thiếu nữ tóc nâu đang ngồi trên sàn nhà, hai tay chống người ngồi dậy.
Đôi mắt to tròn long lanh, da thịt trắng nõn, sống mũi cao thẳng, còn có cái miệng nhỏ nhắn mềm mại.
Ông vừa bước đến, con bé lập tức đưa mắt nhìn lại, chớp mắt một cái, Tô Văn Thư cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Dáng vẻ của Tô Bối có bảy phần là giống mẹ, ba phần giống ông. Nhất là cặp mắt kia.
Trong lòng Tô Văn Thư điên cuồng khen ngợi con gái mình.
Ông kích động nói: “Bối Bối, để ba gọi điện cho mẹ.”
Tô Bối bất dắc dĩ bĩu môi một cái, đưa tay ra, vô cùng đáng thương nói: “Ba, con không đứng dậy được…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu/2031983/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.