“Sao lại khóc...?” Hình Lục hỏi, lo lắng nhìn cô.
“Chị đến rồi à?” Dư Lạc hít hít mũi, cố tỏ ra bình tĩnh. “Chị đợi em một chút, em rửa mặt xong thì chúng ta bắt đầu phỏng vấn với dì Nhan.”
Hình Lục nắm lấy vai cô.
“Chị đang hỏi em đấy, sao lại khóc?” Hình Lục lo lắng, “Ai bắt nạt em?”
Là Lộ Tinh Lâm hay ai khác? Hay là... ba của cô, cái người điên điên khùng khùng đó?
Dư Lạc thấy Hình Lục lo lắng như vậy, vội vàng giải thích: “Không ai bắt nạt em cả, chỉ là... em nhìn thấy vài thứ cũ, có chút buồn mà thôi.”
“Buồn?” Hình Lục hiếm khi thắc mắc thêm, “Chuyện gì mà buồn đến mức như vậy?”
Hình Lục không chịu buông tha, hôm nay nếu Dư Lạc không nói rõ ràng, cô ấy nhất định không chịu rời đi! Ai! Ai dám bắt nạt bảo bối của cô ấy?
Dư Lạc bị thái độ này của Hình Lục làm cho giật mình.
“Chỉ là… em nhìn thấy những mẩu giấy nhắn của Lộ Tinh Lâm từ bốn năm trước.” Cô ngoan ngoãn trả lời, “Em chỉ cảm thấy có chút buồn, anh ấy đã đợi em rất lâu rồi…”
“Thật không? Chỉ có thế thôi à?”
“Thật mà.”
Hình Lục vẫn nửa tin nửa ngờ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chị sao có thể tin được Lộ Tinh Lâm là một người si tình nhỉ... nhìn cậu ta có vẻ không ngoan chút nào, làm sao có thể là người si tình được chứ. Em đừng để bị mấy lời ngọt ngào của đàn ông lừa gạt đấy.”
Cô ấy nói rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-them-mot-chut/3723928/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.