Nhưng tình hình hiện tại của ông ta không cho phép đi vào tòa nhà văn phòng, chỉ có thể đợi Dư Lạc đi ra. Nhưng hôm đó, ông ta đã không đợi được Dư Lạc ra ngoài, thật kỳ lạ, chẳng lẽ đã bị người khác đón đi?
Hình Lục nghe những lời này, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi và cảm giác ghê tởm của mình, vừa lùi lại, vừa cẩn thận thăm dò.
"Rốt cuộc ông là ai?!"
Người đàn ông nói về chuyện của "Dư Lạc" quá chắc chắn, gọi tên Dư Lạc cũng rất tự nhiên, dù Hình Lục rất sợ hãi, nhưng cảm thấy mình cần phải giúp Dư Lạc dò xét thêm chút thông tin, chắc sẽ có ích phần nào.
Người đàn ông thấy Hình Lục trả lời liền phấn khích, nhưng thân thể ông ta quá yếu, gầy gò như thể chưa từng được ăn cơm.
"Tôi là..."
"Tôi là ba của Dư Lạc!"
Tay ông ta run rẩy, không hề che giấu, nhìn Hình Lục bằng ánh mắt đầy khát khao.
Hình Lục cảm thấy ông ta giống như một con quái vật trong xác sống, nhìn thấy người sống là lao vào cắn xé.
Cả người Hình Lục lạnh toát.
Người đàn ông cười một cách quái dị, ánh mắt đầy sự khát cầu.
"Cô gái... cô nói với Dư Lạc... Tôi là ba của nó... Tôi cần tiền, cần rất nhiều tiền..."
"Tôi nghĩ, nó cũng không muốn để ba mình c.h.ế.t đói đâu, đúng không?"
"Hai người không phải bạn bè sao? Hoặc là... cô đưa cho tôi ít tiền trước... rồi cô đi tìm nó... tìm Dư Lạc trả lại tiền cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-them-mot-chut/3723926/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.