“……” 
“Đại thiếu gia từ nhỏ đã có cuộc sống quá tốt, đối với tình cảm và vật chất khác, cậu ta không có nhiều khao khát nữa. Mục tiêu duy nhất hiện tại của Lộ Tinh Lâm cũng chỉ là cô thôi.” 
Dư Lạc không nói gì thêm, hít thở sâu vài lần để cố gắng trấn tĩnh lại tâm trí. 
Cô thật sự đã đánh giá thấp. 
Nhưng làm sao cô có thể ngờ được? 
Tình yêu của cậu thiếu niên đã kéo dài và cháy âm ỉ suốt bao năm, cô từng nghĩ rằng nó chỉ là một ngọn lửa nhỏ, chỉ cần cô tàn nhẫn, nó sẽ bị dập tắt. 
Nhưng không ngờ. 
Ngọn lửa ấy chẳng những không tắt mà càng bùng cháy mạnh mẽ hơn. 
Rõ ràng cô… cũng chỉ muốn bảo vệ anh mà thôi. 
Dư Lạc chợt cảm thấy như số phận đang trêu đùa, những sai lầm liên tiếp xảy ra, một bước sai, dẫn đến sai cả chặng đường. 
Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y lại lần nữa. 
Chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện trong lòng—— 
Đừng có chuyện gì xảy ra với Lộ Tinh Lâm, cô đã khó khăn lắm mới có thể thấy lại ánh mặt trời, khó khăn lắm mới đi xa như vậy để quay trở lại bên cạnh anh. 
Lần này, cô muốn ở bên anh lâu hơn chút nữa. 
Chuyến bay từ Bắc Kinh đến Tứ Xuyên chỉ mất khoảng hai tiếng rưỡi. 
Nhưng chuyến bay này hạ cánh ở sân bay Thiên Phủ. 
Dư Lạc và Tô Bạch mất thêm hơn hai tiếng đi từ sân bay đến bệnh viện, cả quãng đường bọn họ vừa đi vừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-them-mot-chut/3723913/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.