"Tôi muốn hỏi anh một chuyện."
"Cô cứ hỏi đi."
"Sau khi tôi và Lộ Tinh Lâm chia tay, anh ấy cũng như thế này phải không..." Dư Lạc ngừng lại, cố gắng kìm nén sự nghẹn ngào. "Cũng chờ tôi trả lời tin nhắn sao?"
Biết rõ đối phương sẽ không trả lời, biết rõ sẽ không bao giờ nhận được hồi đáp nào nữa.
Tô Bạch ngây người một chút.
Thực ra anh ta không thích can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác, thỉnh thoảng chỉ nói vài lời về Lộ Tinh Lâm. Nhưng hôm nay Dư Lạc chủ động hỏi, anh ta cũng đành phải nói thật.
"Cô có phiền nếu tôu hút một điếu thuốc không?" Tô Bạch hỏi trước.
"Không phiền."
Tô Bạch mở cửa sổ ra, để khói thuốc theo đó bay ra ngoài, anh ta châm điếu thuốc, cảm giác như có một câu chuyện dài muốn kể.
"Sau khi cô rời đi, cậu ta đã mất một khoảng thời gian dài không ngủ được."
"Mỗi ngày đều thất thần nhìn vào tin nhắn trên điện thoại, xem cô có trả lời hay không."
"Cậu ta đã gọi hàng nghìn cuộc điện thoại nhưng không ai nghe máy. Nếu cô kiểm tra nhật ký cuộc gọi của cậu ta bốn năm trước, chắc chắn có thể lấp đầy cả một cuốn sổ."
Tô Bạch dừng một chút, cười khẽ.
"Tất cả đều là cuộc gọi không được nghe."
"Khoảng hai năm trước? Số của cô đột nhiên kết nối, có người nghe máy, và cậu ta, không cần xác minh, lập tức hỏi người đó."
"Em đi đâu? Sao lại giận dỗi anh hai năm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-them-mot-chut/3723912/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.