Nghe thấy tiếng hét của Kinh Tửu Tửu, không chỉ có Bạch Ngộ Hoài phản ứng lại mà Đinh Hãn Băng cũng phản ứng.
Đinh Hãn Băng chạy vào, đạp lên con mắt trên mặt đât, trượt một cái ngão nhào.
Bạch Ngộ Hoài bước vào, đưa mắt liếc nhìn một cái, sau đó đỡ lấy tay Kinh Tửu Tửu.
Còn tên quỷ treo trên dây kia giống như chuột thấy mèo, đầu vẫn còn bị treo trên dây thừng, lắc lư còn mãnh liệt hơn lúc nãy, giống như là giãy dụa trước khi chết vậy.
Bạch Ngộ Hoài nhíu mày, nhìn dáng vẻ của tên kia: "Tên đó không phải quỷ."
Kinh Tửu Tửu: "Hả?"
Kinh Tửu Tửu: "Anh nhìn kỹ mặt tên đó lần nữa đi."
Cả mắt mũi miệng đều rơi xuống đất rồi mà còn không phải quỷ nữa hả?
"Tên đó đúng thật không phải quỷ." Bạch Ngộ Hoài nói.
"Ồ, bảo sao lại sợ tôi." Kinh Tửu Tửu cảm thấy cả lưng mình căng cứng, "Vậy tên đó là cái gì?"
Kinh Tửu Tửu nhớ từ rất lâu trước kia cậu đã từng đọc qua tiểu thuyết "Âm dương sư" của Baku Yumemakura, vì thế hỏi: "Đó là tự linh sao? Cách ăn mặc của tên đó thật sự rất giống trong kịch bản, nhân vật mà anh diễn á."
Đinh Hãn Băng nằm trên mặt đất nghe hai người đối thoại, mùi máu tươi tràn ngập trong mũi, lúc này đứng lên cũng không được, mà nằm tiếp cũng không xong.
Tại vì mẹ nó cái này dọa người quá!
Còn kinh tởm nữa!
Mẹ nó vậy mà lại giẫm phải con mắt!
Bạch Ngộ Hoài: "Không giống tự linh."
Kinh Tửu Tửu đáp lại, sau đó nhịn không được mà nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-den-rot-ca-dau/1323817/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.