Tất cả đèn trong rạp hát lúc này đều được bật.
"Ở đâu! Ở đâu có quỷ?" Mọi người đua nhau hò hét, người thì cầm chổi, người thì cầm ghế và bình phong, thậm chí còn có người khiêng cây thánh giá đạo cụ cao chừng nửa người lên nữa.
Nhìn tới nhìn lui, chẳng thấy bóng dáng quỷ đâu?
Kinh Tửu Tửu: "..."
Tuy tên quỷ kia cũng dọa cậu, nhưng mà... Kinh Tửu Tửu nhỏ giọng nói với Bạch Ngộ Hoài: "Tôi cảm thấy làm quỷ mất mặt quá. Bọn họ không hề tôn trọng quỷ tí nào."
Bạch Ngộ Hoài thản nhiên trả lời: "Cái này gọi là phô trương thanh thế."
"Ồ, vậy luôn hả?" Kinh Tửu Tửu chớp chớp mắt mấy cái. "Bảo sao..." Bảo sao mấy người đến lâu đài cổ nói nhiều thì lại nhát gan, còn người nói ít cử động ít là Bạch Ngộ Hoài đây thì chẳng sợ cậu tí nào.
Kinh Tửu Tửu cảm thấy thể diện của quỷ có thể cứu vãn lại được một chút rồi.
Dù sao thì cũng chỉ có Bạch Ngộ Hoài mới đặc biệt như vậy.
"Đã nói là không có quỷ rồi mà." Một thanh niên trên sân khấu bước xuống, không kiên nhẫn mà nói.
Người nọ khoác một bộ sườn xám, đây là cách ăn mặc điển hình của người Trung Hoa Dân Quốc. Là diễn viên mà theo lời miêu tả của tên quỷ kia là xấu, tiếng khóc cũng khó nghe.
Khổng Tương Kỳ cũng xuống theo, cô sờ sờ cổ: "Vừa rồi tôi có cảm giác giống như có gì đó kéo lấy chân tôi, dây thừng thì bị siết chặt lại."
Thanh niên kia cười nhạo: "Tiếng thét vang lên ở khu vực thính phòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-den-rot-ca-dau/1323816/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.