Cuối cùng còn lại hai quả táo.
Sơ Chi không bán, cô gấp tờ giầy viết giá tiền rồi nhét vào túi áo lông.
Cô thu dọn đồ đạc, còn Lục Gia Hành nhận điện thoại.
Sơ Chi không quan tâm xem ở bên kia anh đang nói gì, một tay cô cầm xấp tiền, ôm hai quả táo vào trong lồng ngực, cái đầu cúi thấp không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cô muốn chờ anh nói chuyện xong, cảm ơn anh một tiếng, rồi trả tiền lại cho anh nữa.
Hình như cô cũng chưa chúc anh Giáng sinh vui vẻ.
Sơ Chi chậm chạp lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã tám giờ tối.
Đúng lúc đó Lục Gia Hành cúp điện thoại, đi tới.
Sơ Chi giống như con rùa nhỏ, cả khuôn mặt đều núp bên trong khăn quàng cổ chỉ để lộ ra đôi mắt, cô cúp thấp đầu khiến người ta không nhìn thấy cảm xúc bên trong.
Lục Gia Hành cất điện thoại di động vào túi áo, đưa tay lên giúp cô kéo khăn quàng cổ cao lên: “Có lạnh không?”
Động tác của anh rất cẩn thận, chầm chậm kéo mép khăn mềm mại đang rủ xuống lên, che đi chóp mũi hồng hồng của cô.
Cũng không biết điều gì làm anh vui vẻ, đột nhiên Lục Gia Hành cười nhẹ một tiếng, nắm khăn quàng tiếp tục kéo hướng lên trên, cho đến khi che đi đôi mắt cô.
Sơ Chi buồn bực “A” một tiếng, đầu ngẩng lên, mặt bị khăn vây quanh chặt chẽ.
Cô cầm đồ trong tay, còn ôm hai quả táo vào trong ngực, tay không thể động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-bao-nhieu-tien-mot-can/2712303/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.