Từ lần đầu tiên gặp cái tên Bốn chữ số này, Sơ Chi đã cảm thấy khắp toàn thân Lục Gia Hành đều ghi “Ông đây có tiền”, “Ông đây có rất nhiều tiền”, “Khắp toàn thân ông đây đều là tiền.”
Hơn nữa anh còn quá lãng phí, nhất định từ nhỏ đã không phải chịu áp lực về kinh tế.
Buổi tối đêm Giáng sinh, Sơ Chi xách một túi táo, lôi kéo Lục Gia Hành chạy đến trường học.
Cô lấy từ trong túi tiền ra một cái túi vải khác bày trên mặt đất, sau đó lấy từng quả từng quả táo đặt ngay ngắn lên trên.
Lục Gia Hành cũng ngồi xổm xuống nhìn cô bày những quả táo: “Em đang làm gì vậy?”
“Bán hàng nha.”
Lục Gia Hành thở dài, một tay anh chống lên mặt đất, nghiêng người ra sau, bị cô làm cho tức giận đến mức cười không ngừng, lặp lại: “Đây là tôi mua cho em.”
Sơ Chi bày quả táo cuối cùng trong túi xong, nghiêng đầu, chăm chú nhìn anh, bắt đầu giảng “Súp gà cho tâm hồn” cho anh nghe: “Lục Gia Hành, tiền đều không phải do gió to thổi tới, lãnh phí rất đáng xấu hổ.”
Lục Gia Hành: “...”
Lục Gia Hành gật đầu, thỏa hiệp: “Được, bán chỗ này đi.”
Sơ Chi giơ tay lôi tay áo anh, kéo về phía trước: “Anh cũng phải bán cùng với tôi.”
“...”
Thái tử kinh ngạc, thái tử không nghĩ tới mình cũng có một ngày phải đi bày bán vỉ hè như thế này.
Lục thiếu gia lớn ngần này rồi, đây là lần đâu có cơ hội cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-bao-nhieu-tien-mot-can/2712302/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.