Lục Gia Hành sững sờ ba giây.
Đôi mắt từ từ, từ từ mở lớn.
Anh khó mà tin được nhìn vào dấu chấm than màu đỏ trước biểu tượng hình bọt khí màu xanh lục, người sống hơn hai mười năm như anh, lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị bị người khác kéo vào danh sách đen.
Anh bị kéo vào danh sách đen.
Thế mà bị kéo vào danh sách đen?!
Anh vắt hết óc tốn sức suy nghĩ kỹ nửa ngày mới gửi được câu xin lỗi, thậm chí ngay cả cơ hội sinh ra cũng không được, cứ chết yểu như vậy rồi.
Lục Gia Hành không nói hai lời, trực tiếp bấm số điện thoại di động gọi Sơ Chi.
Không có giọng nói a lô mềm mại như thường ngày, thậm chí âm thanh đô đô đô liên tục cũng không có.
Một giọng nữ cứng nhắc lạnh như băng vang lên: Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Số điện thoại di động cũng bị kéo vào danh sách đen.
Lục Gia Hành bất ngờ.
Anh đứng lên đột ngột, không nói hai lời chạy như bay về phía hậu trường.
Anh ngồi bên trong chiếc ghế một hồi lâu, lúc này dàn hợp xướng đang chuẩn bị bắt đầu, cũng không ít người đang len lén trốn về, Trình Dật ở phía sau nhỏ giọng gọi anh: “A Hành, cậu định đi đâu!”
Lục Gia Hành không thèm để ý, vòng vào hậu trường, bên trong toàn là người, anh tìm một vòng, mới nhìn thấy cô.
Lúc này búi tóc của Sơ Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-bao-nhieu-tien-mot-can/2712285/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.