Tấm rèm bị người kia kéo động hai lần, bởi vì có móc nối nên không thể kéo ra.
Sơ Chi bị sự xuất hiện đột ngột của người khác mà sợ run, cô đẩy mạnh người trước mặt.
Lục Gia Hành lui về sau hai bước, vẻ mặt đầy bất mãn.
Âm thanh bên ngoài thật ồn ào, nếu Sơ Chi nhớ không lầm thì tiết mục của câu lạc bộ Hip-hop biểu diễn ở giữa chương trình, vậy tiết mục tiếp theo là gì?
Tiểu phẩm sao? Hay là múa dân tộc?
Sơ Chi căng thẳng nhìn Lục Gia Hành một chút, ngón tay giơ lên bên môi ra hiệu, cô lắp bắp nói: “Đúng đúng đúng mình mặc không nổi! Bộ quần áo này hơi khó mặc, cậu sang phòng bên cạnh đi!”
Cô gái lo lắng nói: “Bên cạnh cũng đều có người hết rồi!”
“Vậy chờ một chút!”
Cô nhìn người trước mặt, tay chân luống cuống, hoàn toàn không biết làm thế nào mới tốt.
Sơ Chi lặng lẽ đi tới cửa, kề sát tai lên tấm rèm nghe ngóng một lúc, lại quay lại đứng dựa vào bên tường.
Không gian bên trong phòng thay đồ tạm thời rất nhỏ, một người đứng đã hơi chật chội, hai người đi vào gần như không thể di chuyển được.
Huống chi, anh còn cao lớn như vậy.
Sơ Chi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lục Gia Hành một chút.
Dáng vẻ anh xem ra vẫn bình thản, anh đứng hơi nghiêng đầu, dường như đang chờ cô lên tiếng.
Bọn cô đang ở trong phòng thay đồ cuối cùng, phòng bên phải có người thay quần áo, bên trái là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-bao-nhieu-tien-mot-can/2712283/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.