Lục Gia Hành và Nhĩ Sai chiến đấu kịch liệt một hồi.
Lục Gia Hành ăn xong, anh vừa mới đẩy cái ghế đứng lên, trong chớp mắt, Nhĩ Sai ra sức bật một cái, trực tiếp nhảy tới tay vịn ghế sô pha, cái đuôi lông xù đầy khí thế quét qua quét lại, đôi mắt mèo màu xanh thẳm nhìn chằm chằm người trước mặt, kêu “Meo” một tiếng, giống như sẵn sàng chiến đấu.
Lục Gia Hành kinh thường cười khẽ một tiếng, anh lười biếng giơ tay, nhẹ nhàng đẩy cái đầu nhỏ như con báo biển khiến cho nó ngã một cái.
Nhĩ Sai rơi từ trên tay vịn sô pha xuống, ngã chỏng vó lên trời vừa vặn nằm lên ghế salon, nó sửng sốt một giây, rồi lại nhanh chóng phản ứng lại, cái chân đạp đạp trở mình bò lên, tiếp tục hướng về phía Lục Gia Hành nhe răng trợn mắt.
Chắc nó cảm giác được mình đã đánh giá thấp sức chiến đấu của đối thủ, không nghĩ tới kẻ địch lại hung hăng như vậy, nó nửa ngồi nửa quỳ, cơ thể đầy thịt vững chắc nằm ở trên ghế salon.
Lục Gia Hành cúi người bắt lấy hai chân trước của nó, anh nhẹ nhàng, không tốn chút sức lực nào bắt lại.
Nhĩ Sai bị trực tiếp nhấc lên, treo trước mặt đối thủ, nó không cam lòng, cái chân đạp lung tung.
Lục Gia Hành quét một vòng trên người nó từ trên xuống dưới, anh nghiêng đầu: “Con mèo này đã triệt sản rồi sao?”
Vừa vặn Sơ Chi đi từ phòng bếp ra, đặt cốc nước trái cây của anh lên khay trà: “Ngoại trừ giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-yeu-bao-nhieu-tien-mot-can/2712263/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.