Sau khi hiểu ý của Điền công tử, Từ Tử Thanh càng chau mày chặt hơn rồi cười chua chát. Từ Tử Thanh vẫn quá ngây thơ, vốn tưởng rằng tới đây làm tạp dịch, chỉ cần vất vả một chút thôi mà quên mất thân phận của mình ở tông gia quá thấp, bất kỳ ai có thân phận cao hơn cũng có thể bắt nạt cậu. Từ Tử Thanh tính tình hiền lành, từ trước đến nay chưa bao giờ muốn làm khó ai nhưng người khác thì chưa chắc đã nghĩ vậy.
Từ Tử Thanh không biết Điền công tử tên là Điền Lượng, là con trai của gia chủ tông gia Điền thị ở phủ La Thiên, trời sinh là song linh căn, phẩm chất hai linh căn tương đương nhau, tư chất trung thượng rất hiếm thấy.
Ở Điền gia, Điền Lượng được cả gia tộc nâng niu, được cung cấp tài nguyên liên tục, bây giờ chỉ mới hơn ba mươi tuổi đã có tu vi luyện khí tầng năm, có thể nói là thiên tài, đương nhiên hết sức kiêu căng. Một thằng nô bộc trồng cỏ tầm thường, muốn đánh muốn gϊếŧ chẳng phải chỉ cần dựa vào một câu nói thôi sao?
Địa vị của Điền gia và Từ gia tương đương nhau, hai bên cũng thường xuyên qua lại. Lần này Điền Lượng theo lệnh của gia chủ đến Từ thị tặng quà cho công tử Từ Tử Phong vừa lên trúc cơ vào ba ngày trước, gặp được muội muội ruột của Từ Tử Phong là Từ Tử Đường thì lập tức bị choáng ngợp, cố nán lại mấy ngày không chịu đi.
Từ Tử Đường cũng là thiên chi kiêu nữ, là thiên tài song
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-xuat-trai-dat-vao-may-chu-tu-tien/3429558/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.