Chỉ thấy quầng sáng trên đầu nhấp nháy một vệt sáng xanh rất nhạt, cứ như chỉ là ảo giác, tuy nhiên khi nhìn kỹ thì nó thật sự tồn tại.
Quản sự trung niên thấy thế hơi do dự, lập tức nhìn sang trưởng lão nội đường. Trưởng lão nội đường trầm ngâm một lát mới nói: “Hạ hạ.”
Một tiếng cạch vang lên trong lòng Từ Tử Thanh, cậu biết mình đã không còn hy vọng trở về. Từ Tử Thanh nghĩ đến cột sáng từng nhìn thấy trước đó, càng có thiên phú thì màu sắc càng sáng, cậu chỉ có ánh sáng mờ như làn khói, quả thật không thể sánh bằng.
Từ Tử Thanh thầm thở dài, đã đến rồi thì thôi, cậu cũng không nghĩ nhiều nữa.
Bốn, năm người còn lại cũng kiểm tra linh căn, trong đó có một người cũng là tứ linh căn nhưng một to ba nhỏ, tư chất cũng là trung hạ.
Vì vậy, trong số hai mươi ba đứa trẻ của phân gia Từ thị đến từ thành Phượng Lâm lần này, có sáu người có linh căn là một kết quả khá tốt. Đặc biệt là Từ Tử Thục và Từ Tử Thiên tứ linh căn, hai người đều là tư chất trung hạ, trong huyết mạch phân gia lại càng hiếm thấy.
Mười mấy người không có linh căn bị một người tỳ nữ khác dẫn ra ngoài, đến Kính Võ Các ở ngoại đường để tìm kiếm cơ hội lọt vào mắt xanh của các võ giả. Nếu vẫn không được, họ sẽ được sắp xếp ở lại qua đêm, sáng mai sẽ được đưa về nhà.
Từ Tử Thanh cùng năm người khác theo trưởng lão nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-xuat-trai-dat-vao-may-chu-tu-tien/3429555/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.