Chỉ thấy quầng sáng trên đầu nhấp nháy một vệt sáng xanh rất nhạt, cứ như chỉ là ảo giác, tuy nhiên khi nhìn kỹ thì nó thật sự tồn tại.
Quản sự trung niên thấy thế hơi do dự, lập tức nhìn sang trưởng lão nội đường. Trưởng lão nội đường trầm ngâm một lát mới nói: “Hạ hạ.”
Một tiếng cạch vang lên trong lòng Từ Tử Thanh, cậu biết mình đã không còn hy vọng trở về. Từ Tử Thanh nghĩ đến cột sáng từng nhìn thấy trước đó, càng có thiên phú thì màu sắc càng sáng, cậu chỉ có ánh sáng mờ như làn khói, quả thật không thể sánh bằng.
Từ Tử Thanh thầm thở dài, đã đến rồi thì thôi, cậu cũng không nghĩ nhiều nữa.
Bốn, năm người còn lại cũng kiểm tra linh căn, trong đó có một người cũng là tứ linh căn nhưng một to ba nhỏ, tư chất cũng là trung hạ.
Vì vậy, trong số hai mươi ba đứa trẻ của phân gia Từ thị đến từ thành Phượng Lâm lần này, có sáu người có linh căn là một kết quả khá tốt. Đặc biệt là Từ Tử Thục và Từ Tử Thiên tứ linh căn, hai người đều là tư chất trung hạ, trong huyết mạch phân gia lại càng hiếm thấy. Mười mấy người không có linh căn bị một người tỳ nữ khác dẫn ra ngoài, đến Kính Võ Các ở ngoại đường để tìm kiếm cơ hội lọt vào mắt xanh của các võ giả. Nếu vẫn không được, họ sẽ được sắp xếp ở lại qua đêm, sáng mai sẽ được đưa về nhà.
Từ Tử Thanh cùng năm người khác theo trưởng lão nội đường rời khỏi Quan Linh Điện, bước vào một khu đất rộng lớn. Trưởng lão nội đường huýt một tiếng, một con chim từ trên cao lao xuống.
Loài chim này đầu đỏ lông trắng, cao một trượng, đôi cánh dang ra như một đám mây bồng bềnh. Nó ngẩng đầu cất lên một tiếng kêu, tiếng kêu lảnh lót, phá vỡ trời cao, thần kỳ đến lạ thường. Nhìn bề ngoài, con chim này có hình dáng giống một con hạc tiên nhưng lại khác với hạc tiên bình thường ở chỗ cái mỏ dài nhọn màu vàng chói loá. Khi nhìn thấy con chim này, Từ Tử Thục vẫn còn tính trẻ con thốt lên: “Hạc trắng đẹp quá!”
Trưởng lão nội đường không hề thấy khó chịu, vuốt râu cười: “Đây là Hạc tiên mỏ vàng, mỗi ngày có thể bay ngàn vạn dặm. Cả Đăng Châu chỉ có Từ gia ta giàu có mới có thể nuôi dưỡng loại linh cầm này.”
Hạc tiên mỏ vàng là một loại linh cầm vô cùng đặc biệt, không chỉ có tốc độ bay cực nhanh mà lúc chở người cũng rất ổn định, tính tình cũng tương đối hiền lành. Tuy nhiên, mỗi năm chúng cần ăn một viên linh châu nên gia đình bình thường không nuôi nổi. Cho dù là gia tộc giàu có như Từ gia cũng chỉ nuôi được mười con mà thôi.
Sau khi hạc tiên đáp xuống đất, nó từ từ nằm xuống trong tiếng huýt chậm rãi của trưởng lão nội đường. Trưởng lão nội đường giơ tay lên, Từ Tử Thanh và những người khác lập tức cảm thấy lảo đảo, sau đó mới nhận ra mình đã ngồi trên lưng hạc tiên. Một tiếng huýt nữa vang lên, hạc tiên cất cánh bay thẳng vào tầng mây. Tiếng gió phần phật bên tai, mây bay lượn lờ, Quan Linh Điện đã khuất bóng dưới chân. Từ Tử Thanh cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mặt đất cách hạc tiên khoảng trăm trượng nhưng hạc tiên cũng không bay cao nữa.
Khoảng nửa khắc sau, hạc tiên nhẹ nhàng đáp xuống, hai móng vuốt sắc bén bấu chặt thảm cỏ, dừng lại vững vàng.
Trưởng lão nội đường đột nhiên nhảy xuống, nhẹ nhàng như tiên. Bởi vì đã có kinh nghiệm trước đó, nhóm sáu người của Từ Tử Thanh cũng tự xuống, đa số là chậm rãi leo xuống, Từ Tử Thanh cũng không ngoại lệ. Chỉ có một mình Từ Tử Thục nhảy xuống, sau khi tiếp đất thì hơi gập đầu gối để giảm lực tác động, đứng vững ngay lập tức.
Bởi vậy mà trưởng lão nội đường nhìn Từ Tử Thục lâu hơn, Từ Tử Thục cũng không hề sợ hãi mà nhìn thẳng trưởng lão, mỉm cười tươi tắn. Trong đôi mắt già nua của trưởng lão ánh lên ý cười, xem ra ông ta có ấn tượng rất tốt với Từ Tử Thục. Điều này cũng không có gì lạ, Từ Tử Thục không chỉ có ngoại hình xinh đẹp mà tư chất cũng rất khá. Nếu tư chất dưới hạ hạ mà ra vẻ trước mặt trưởng lão nội đường thì đương nhiên sẽ bị trách mắng là “Tính tình xốc nổi, không thể trọng dụng”.
Lúc này Từ Tử Thanh mới có thời gian quan sát hoàn cảnh xung quanh. Chỉ thấy phía trước có rất nhiều tiểu viện, không thể đếm xuể, mỗi tiểu viện đều lớn hơn tiểu viện cậu từng nhìn thấy ở phân gia. Xa hơn nữa là vô số cánh đồng, hồ nước, vườn hoa, bãi cỏ, các loại lâm viên, bên trái có một ngọn núi cao chót vót, xung quanh giăng đầy sương khiến người khác không thể nhìn thấy phong cảnh trên núi, thậm chí nhìn lâu còn gây ra ảo giác sợ hãi mãnh liệt.
Rõ ràng không chỉ có mình Từ Tử Thanh bị ngọn núi ấy thu hút, những người khác cũng đều sợ hãi đến mức không thể nhúc nhích.
Có lẽ do trưởng lão nội đường thường xuyên đưa con cháu có linh căn vào nội đường nên không lấy làm lạ. Trưởng lão vung tay áo, nói với vẻ khá tự hào: “Ngọn núi kia tên là ‘Núi Phi Thứu’, là nơi tu luyện của những người ưu tú trong tộc ta. Tu vi càng cao thì độ cao của động phủ trong núi càng lớn. Bây giờ các ngươi chỉ vừa tiến vào nội đường, vẫn chưa biết tiềm lực tu hành như thế nào, không có tư cách lên đó.”
Ngọn núi Phi Thứu khí thế oai phong khiến mọi người đều mơ ước đặt chân lên đó. Vậy mà bây giờ nghe nói không thể lên, ai nấy đều lộ vẻ thất vọng.
Từ Tử Thanh cũng có biểu cảm như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Cậu luôn cảm thấy ngọn núi kia không đơn giản như vậy… Trong những lời vừa rồi của trưởng lão nội đường, có vẻ như còn vài điều chưa nói. Dù sao cũng là một vị trưởng lão, có thể đến đón tiếp mấy đứa trẻ trâu đã là hạ mình lắm rồi, sao có thể đòi hỏi trưởng lão giới thiệu tường tận được? Nếu muốn biết thì chắc phải đợi sau khi nghỉ ngơi rồi mới có thể hỏi thăm tiếp.
Sau khi giải thích sơ lược về cách bố trí trong nội đường cho đám con cháu Từ gia, trưởng lão nội đường dẫn họ đến một gian trong thiên điện. Gian thiên điện này cũng có một vị trưởng lão nội đường trấn giữ, người hiện đang ra đón là một trong các quản sự của ‘Phi Linh Các’.
Quản sự dáng người ục ịch, nhìn thấy trưởng lão nội đường đi tới thì cười rất thân thiết: “Trương trưởng lão, ngài tới bố trí chỗ ở cho người mới ạ?”
Trưởng lão nội đường đối xử với người quản sự này không khách sáo như với đám con cháu mới tới, chỉ gật đầu nói: “Tổng cộng sáu người. Hai người tư chất trung hạ, một người tư chất hạ, ba người hạ hạ. Ngươi ghi tên trước đi.”
Quản sự nhanh chóng lấy một quyển sổ nhỏ bằng bàn tay, bên trên ghi mốc thời gian mười năm gần đây. Gã mở sổ, ghi tên và tư chất của sáu người Từ Tử Thanh vào đó rồi lấy ra một miếng ngọc phù dài cỡ ngón cái, ấn vào mỗi cái tên một lần rồi cất đi.
Mọi người nhìn thấy ngọc phù lướt qua, tên của sáu người phát ra chút ánh sáng trắng thì hết sức kinh ngạc, càng cảm thấy thủ đoạn của những người có tiên duyên trong tông gia thật lợi hại.
Quản sự cười nói: “Viết xong rồi.”
Trương trưởng lão dẫn Từ Tử Thục và tứ linh căn có tư chất tốt hơn đi trước, nói với quản sự: “Hai đứa này ta sẽ dẫn đến Tam Viện bồi dưỡng, đứa có tư chất cấp hạ thì ngươi đưa đến Tứ Viện, giao cho Phó Thanh. Ba đứa nhỏ còn lại thì tuỳ tình hình mà phân công nhiệm vụ.”
Quản sự kéo tứ linh căn có tư chất cấp hạ đến bên cạnh, nói với Trương trưởng lão: “Xin Trương trưởng lão yên tâm, chuyện nhỏ này ta làm được.”
Từ Tử Thanh và hai người ngũ linh căn khác bị giữ lại, quản sự trực tiếp giao họ cho một thanh niên mặt vàng bước ra từ phía sau, còn mình thì dẫn theo người tứ linh căn kia vào trong viện.
Ba người còn lại đều có tư chất hạ hạ, Từ Tử Thanh là người đã sống hai đời, tính tình ôn hoà nên vẫn ổn, chỉ là cố ý tỏ ra căng thẳng thôi. Nhưng hai người kia chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, thấy thái độ quản sự trở nên lạnh lùng thì hơi sợ. Hơn nữa tương lai mù mịt, ngoài sự sợ hãi còn có đau lòng.
Thanh niên mặt vàng tuy xấu xí nhưng tính cách lại khá tốt. Hắn thấy sắc mặt ba người đều rất khó coi bèn cười một tiếng: “Đừng lo lắng quá, các ngươi mới đến, nhiệm vụ cũng sẽ không quá vất vả.”
Một thiếu niên hoang mang hỏi: “Là, là nhiệm vụ gì?”
Giọng nói của thanh niên mặt vàng rất dịu dàng: “Ta sẽ giới thiệu sơ lược về nội đường tông môn Từ thị cho các ngươi trước, sau đó sẽ giải thích chi tiết. Các ngươi phải lắng nghe cho kỹ.”
Ba người liên tục gật đầu.
Vốn dĩ chỉ cần có linh căn sẽ có tư cách vào nội đường, tuy nhiên việc này cũng phải phân chia đẳng cấp khác nhau. Đặc biệt nhất chính là núi Phi Thứu, thông thường chỉ có tu sĩ từ luyện khí tầng ba trở lên mới được phép lên núi tu luyện, còn những người có tư chất từ cấp thượng trở lên khi nhập môn thì có thể được đặc cách lên núi. Từ thị tồn tại hơn vạn năm, người có tư chất cấp thượng chỉ có tổng cộng chưa đến mười người, có thể thấy tư chất cấp thượng hiếm đến cỡ nào!
Ngoài núi Phi Thứu ra thì còn một số tiểu viện khác có thể cung cấp cho người khác tu luyện.
Trong chủ viện ở hướng đông, tiểu viện được chia thành bốn cấp. Trong đó cấp một được gọi là ‘Nhất Viện’, sau khi nhập môn, những người có tư chất trung thượng có thể vào đó tu luyện. Linh dược, công pháp, tự do, trưởng lão hướng dẫn, các loại tài nguyên trong Nhất Viện đều hơn những viện khác. Đứng thứ hai là ‘Nhị Viện’, con cháu tư chất cấp trung có thể vào, tài nguyên kém Nhất Viện một bậc. Cứ thế mà suy ra Tam Viện nhận người có tư chất trung hạ, Tứ Viện nhận người có tư chất cấp hạ.
Con cháu có tư chất hạ hạ chỉ có thể ở tại nam viện sống chung với người hầu. Họ cũng có thể học một số công pháp nhưng đều là loại dễ hiểu nhất, thân phận cũng kém một bậc. Tuy trên danh nghĩa không bị gọi là người hầu nhưng thực tế địa vị cũng không khác người hầu là bao.
Những người này có thể nhận nhiệm vụ hàng tháng để trao đổi tài nguyên, ưu điểm là bản thân chủ động về tài nguyên; hoặc là làm tạp vụ ở đâu đó trong một thời gian dài, nhận lượng tài nguyên cố định, ưu điểm là ổn định, chỉ là có lẽ rất khó được người khác để mắt đến; hoặc là vứt bỏ tự trọng lựa chọn đi hầu hạ một số người có thể vào chủ viện phía đông —— nếu có thể học được thứ gì đó từ họ, may mắn thì có thể nâng cao thực lực đến luyện khí tầng ba hoặc cao hơn, sau đó được trưởng lão nào đó để ý thì có thể trở thành quản sự nội đường, cũng xem như là có chút tiếng tăm.
Nếu nói những người tư chất tốt do tông gia nuôi dưỡng thì những người tư chất hạ hạ đều phải tự nuôi lấy thân.
Tuy nhiên, đừng nhìn những người tư chất tốt kia nở mày nở mặt, thật ra áp lực của họ cũng rất lớn. Sau khi tu sĩ bước vào luyện khí kỳ, tuổi thọ sẽ tăng đến 200 tuổi nhưng nếu trong 200 năm này không thể lên trúc cơ thì cuối cùng tuổi thọ sẽ cạn kiệt, cũng chỉ là chết mà thôi.
Để phát triển lâu dài, Từ thị cũng có một quy định là những người trong chủ viện phía đông, chỉ cần có thể vượt qua luyện khí tầng ba trong 50 tuổi thì có thể đến núi Phi Thứu tu luyện. Nhưng khi con cháu Từ gia đến 150 tuổi thì dưới luyện khí tầng năm sẽ chuyển sang làm quản sự cấp cao, địa vị ngang hàng với những quản sự bình thường; từ luyện khí tầng năm đến dưới luyện khí tầng tám thì chuyển sang làm trưởng lão nội đường, cống hiến cho tông gia; mà từ luyện khí tầng tám đến dưới trúc cơ thì chuyển thành thái thượng trưởng lão, vừa thỉnh thoảng góp sức răn đe cường giả của những gia tộc khác vừa tiếp tục cố gắng đột phá trúc cơ.
Trên cơ bản, nếu đến tuổi vẫn chưa đột phá, càng có nhiều công việc thế tục phải gánh trên vai thì càng khó tiến bộ. Vì vậy, không ai muốn bị chuyển sang làm quản sự hay trưởng lão, họ đều muốn nhận được nhiều tài nguyên hơn, tu luyện nhanh hơn, cho nên sự cạnh tranh giữa những hạt giống lớp trẻ của Từ thị cũng vô cùng khắc nghiệt.
Bây giờ trước mặt ba người có tư chất hạ hạ cũng có ba con đường như thế.
Thanh niên mặt vàng mỉm cười hỏi họ: “Lựa chọn của các ngươi là?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]