Chương trước
Chương sau
Trừ ngày đầu tiên muốn mọi người ra ngoài làm quen, mấy ngày sau đều tuỳ ý khách. Từ Tử Thanh không muốn ra ngoài gây phiền phức bèn ru rú trong phòng, ngay cả lúc ăn cơm cũng bảo người hầu mang vào. Vì vậy, Từ Tử Thanh cũng không biết những người còn chưa đến đến từ lúc nào, nói chuyện với ai và tạo nhóm như thế nào.

Ba ngày sau, hơn hai mươi thiếu niên và thiếu nữ được một đoàn xe đưa đi. Họ chia ra bốn đến năm người ngồi một chiếc xe ngựa, được bao vây giữa đoàn xe, trước sau đều có cao thủ do tông gia phái tới. Từ Tử Thanh không dám nhìn thẳng, chỉ lén liếc một cái đã cảm thấy những người này khác biệt với cao thủ phàm tục. Từ Tử Thanh lắng nghe đám đích tử và đích nữ có kiến thức của phân gia nói chuyện với nhau, hoá ra đó đều là ‘Cao thủ tiên thiên’.
Những cao thủ tiên thiên này khác với cao thủ hậu thiên, tuy chỉ khác nhau một chữ nhưng chênh lệch như trời với đất. Cao thủ hậu thiên được chia thành mười cấp, đều là từ luyện da, luyện thịt, luyện gân, luyện cốt, luyện máu rồi đến da thịt bất phân, gân thịt dung hoà, gân cốt cùng hoá, máu xương tương sinh, máu da như một… Cứ như vậy đến cấp mười, lại được các loại dược thảo đỉnh cấp của phàm giới hỗ trợ, hoặc là vài cây linh thảo cần thiết là có thể gột rửa trọc khí trong cơ thể, thuận lợi tăng cấp tiên thiên.

Mà khả năng đặc biệt nhất của cao thủ tiên thiên chính là —— bay.

Cho dù cao thủ hậu thiên lợi hại đến mức nào, cho dù đã đến cấp mười nhưng nếu không thể bước qua cửa ải này thì không thể bay được.

Cao thủ tiên thiên là cảnh giới cao nhất của võ đạo, cho dù có tiếp tục tu luyện cũng không thể đột phá, chỉ có công pháp tu luyện khác nhau, thời gian tích luỹ kinh nghiệm khác nhau mới tạo ra sự khác biệt về thực lực.
Về mặt tuổi thọ, hậu thiên và tiên thiên cũng có sự khác biệt. Tuổi thọ của cao thủ hậu thiên tối đa là hai trăm tuổi, sau khi lên tiên thiên thì có thể tăng thêm trăm năm tuổi, tổng cộng là hơn ba trăm tuổi. Nếu là người bình thường ngay cả võ đạo cũng không tu luyện, sống an phận, cho dù không ốm đau, không tai nạn thì cũng chỉ có thể sống tối đa là một trăm năm mươi tuổi.

Vậy nên có thể hiểu được với đám trẻ con chưa từng va chạm xã hội này, võ giả tiên thiên chính là sự tồn tại khiến chúng phải ngưỡng mộ đến dường nào!

Đương nhiên, nếu trong đám trẻ này có một số đứa có linh căn, trở thành người có cơ hội thành tiên… Thì khi quay về gặp lại võ giả tiên thiên, có lẽ sẽ có một cảm nhận khác.



Chuyến đi tốn hết hai ngày, trong thời gian đó các cao thủ tiên thiên luôn bay chậm rãi trên hai đầu đoàn xe, dáng vẻ ngạo nghễ khó có thể miêu tả khiến đám con cháu Từ gia ngồi trong buồng xe cảm thấy khao khát, sợ hãi và tham lam.
Bởi vì chuyến này có tới mười tám cao thủ tiên thiên nên uy hϊếp rất lớn, không có kẻ nào dám nhảy ra chặn đường. Đường xá thuận lợi, đến chiều tối ngày thứ hai, đàn ngựa đồng loạt hí một tiếng dài. Họ đã đến phủ Đăng Lâm, nơi cư ngụ của tông gia Từ thị.

Đoàn xe dừng lại trước cửa thành, bởi vì trời tối nên cửa thành đã đóng.

Vị tiên thiên dẫn đoàn khoanh tay đứng thẳng, cất cao giọng: “Hạt giống của phân gia thành Phượng Lâm của Từ gia đã đến, xin hãy mau mở cửa thành!”

Gã vừa nói xong thì lập tức nhìn thấy một người bay ra từ thành lầu cao chót vót, cũng là một cao thủ tiên thiên! Người này mắt sáng như đuốc nhìn lướt đoàn xe. Từ Tử Thanh và đám con cháu Từ thị ngồi cùng xe vừa ló đầu ra nhìn cổng thành, không ngờ bị ánh mắt kia lướt qua, cả người lạnh toát. Thực lực cao thủ tiên thiên quả nhiên không tầm thường!

Người nọ cười lớn tiếng: “Hôm nay ai tới kêu cửa đấy?”

Vị cao thủ tiên thiên dẫn đoàn ôm quyền: “Hoá ra hôm nay là tua trực của Từ Kiều lão ca, Tiêu Hàm hữu lễ.”

Từ Kiều cũng ôm quyền: “Hậu sinh khả uý, Tiêu lão đệ tuổi còn trẻ đã đạt cảnh giới tiên thiên khiến Từ mỗ thán phục.”

Tuy Tiêu Hàm kiêu ngạo nhưng đối với người không những là cao thủ tiên thiên mà còn là người nhà họ Từ – Từ Kiều vẫn có chút lễ phép. Gã nói: “Tiêu mỗ có việc cần làm, không thể để các tiên thiên chờ lâu, hẹn ngày khác sẽ mời lão ca uống rượu.”

Từ Kiều thay đổi thái độ: “Được, đến lúc đó Từ mỗ sẽ cùng lão đệ uống rượu.” Sau đó vung tay lên: “Mở cửa thành!”

Cửa thành mở rộng, các cao thủ tiên thiên đáp xuống. Trong phủ Đăng Lâm có vô số người có cơ hội thành tiên, họ không dám tuỳ tiện bay ở đây.

Đoàn xe nối đuôi nhau đi vào, lúc này Từ Tử Thanh nhìn ra ngoài xe thì thấy cả con đường đều được lát bằng đá xanh, trông rất trang nghiêm. Đường rộng hơn ở thành Phượng Lâm gấp bốn năm lần. Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, nhiều người đi lại, có người lặng lẽ không một tiếng động, có người bước đi mạnh mẽ, dĩ nhiên là họ đều có võ nghệ!

So với phủ Đăng Lâm, thành Phượng Lâm quả thật chỉ là một địa phương nhỏ mà thôi.

Trong phủ Đăng Lâm, đại trạch tông gia Từ thị nằm trên mảnh đất tốt nhất ở phía đông, chiếm trọn một nửa bầu trời.

Xe ngựa vừa dừng lại, đám con cháu Từ thị được đưa xuống xe. Lúc này mọi người mới nhìn rõ cổng chính Từ gia, không biết nó được làm từ vật liệu gì, cao mấy chục thước, rộng mười mấy thước. Cánh cổng này rõ ràng không thua kém gì cửa thành!

Hai bên còn có cửa hông, bởi vì tông gia không phải nơi ai cũng có thể vào. Ngoài những người được kiểm tra có linh căn và khách quý tới thăm, những người bình thường không thể bước vào cổng chính.

Mà cho dù là vào từ cửa hông, đám nhóc con vừa mới đến này cũng không thể ngồi xe ngựa vào trong. Để bày tỏ sự tôn kính với gia tộc, họ chỉ có thể đi bộ.

Từ Tử Thanh vừa cảm thán trong lòng đây là quy tắc của thế gia vọng tộc ở thời ‘cổ đại’ vừa đi theo mọi người. Sau khi đi khoảng nửa canh giờ, mọi người mới đến trước một toà đại điện nguy nga.

Hoá ra từ khi bước vào cửa hông, họ đã bước vào phạm vi của ngoại đường Từ thị, đại điện này chính là ‘Quan Linh Điện’ có địa vị cao nhất trong ngoại đường.

Tông gia chiếm diện tích rất lớn, được chia thành nội đường và ngoại đường. Nội đường chỉ có con cháu Từ thị được xác định có linh căn mới được phép vào, tất cả quản sự có địa vị trong nội đường đều là người của Từ gia. Tuy nhiên, tỳ nữ và những người làm những công việc lặt vặt thì không nằm trong số này, họ là những người có tiên duyên đến từ các gia tộc nhỏ phụ thuộc Từ gia hoặc là tán tu.

Ngoại đường thì được quản lý bởi những người Từ gia không có tiên duyên, những người này chịu trách nhiệm kinh doanh, cũng có người dùng võ nhập đạo đạt đến cảnh giới hậu thiên hoặc là cao thủ tiên thiên. Ngoài ra còn có những võ giả phụ thuộc vào Từ gia hoặc là những người không có tiên duyên của gia tộc nhỏ chịu trách nhiệm bảo vệ việc kinh doanh của ngoại đường và an toàn của mọi người, vân vân…

Trên đoạn đường từ cửa hông đến đại điện có một tỳ nữ xinh đẹp giới thiệu về nội đường và ngoại đường cho mọi người. Mặc dù nàng ta không nói rõ cấp bậc nghiêm ngặt nhưng khi mọi người liên hệ với tình hình gia tộc mà Từ Mạnh Thiên đã giải thích trước đó, những người có tính toán đều âm thầm cẩn thận. Tuy nhiên cũng có một số người bị khung cảnh hoành tráng của tông gia mê hoặc, hoàn toàn không chú ý những điều này.

Quan Linh Điện chính là nơi để con cháu Từ gia kiểm tra linh căn. Trong đại điện này có một pháp trận ngũ phẩm mà lão tổ Từ thị từng tạo ra. Pháp trận có tổng cộng chín phẩm cấp, việc Từ gia có thể sở hữu một pháp trận ngũ phẩm đủ thấy gia tộc này có bề dày lịch sử.

Để duy trì hoạt động của pháp trận, Từ gia phải tốn một khoản tài phú rất lớn mà không muốn ai biết. Song một khi pháp trận hoạt động, việc kiểm tra linh căn cho người mang dòng máu Từ gia không cần tốn tài nguyên nữa, mà nếu không phải là người Từ gia thì pháp trận sẽ tiêu hao gấp đôi.

Sau khi vào đại điện, một người nam tử trung niên bước ra, đó là quản sự phụ trách tiếp đón con cháu Từ gia đến kiểm tra linh căn mỗi kỳ, khá có quyền thế ở ngoại đường.

Tỳ nữ dẫn mọi người đến xong việc lui xuống, giao người cho nam tử trung niên kia rồi biến mất. Lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện tỳ nữ kia cũng là một vị cao thủ!

Lúc này, một vị trưởng giả trong điện lên tiếng: “Mọi người đến kiểm tra linh căn!”

Người này chính là một vị trưởng lão nội đường chuyên kích hoạt pháp trận, chỉ khi mở pháp trận mới rời khỏi nội đường, địa vị tôn kính.

Đám con cháu Từ gia ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy Quan Linh Điện vô cùng đồ sộ, đỉnh cao vài trượng, có một vòng mặt trăng đen lơ lửng trên trận pháp, rắc xuống từng đốm sáng màu đen, huyền ảo vô cùng.

Mọi người nhìn đến loá mắt, gần như lý trí đều bị pháp trận cướp đoạt, sau khi nghe thấy trưởng lão nội đường ho nhẹ một tiếng mới rối rít lấy lại tinh thần.

Từ Tử Thanh lặng lẽ lùi lại một bước, kiếp trước cậu chưa bao giờ nhìn thấy thứ thần kỳ như vậy nên vô cùng tò mò, song cũng vì pháp trận để lộ một chút hơi thở mà khϊếp sợ.

Trưởng lão nội đường thấy mọi người đã bình tĩnh thì lập tức xoay người, đánh một vệt sáng xanh vào mặt trăng đen. Mặt trăng đen xoay tròn, trong nháy mắt ánh sáng màu đen như thác đổ bao phủ trận pháp, đồng thời cũng đánh ra một màn sáng màu đen phía trước trận pháp, ngăn cách một khoảng không gian rộng khoảng hai thước vuông.

Lúc này, khí thế của trưởng lão nội đường hình như hơi suy yếu, mà vị quản sự trung niên vừa rồi tiếp nhận công việc tiếp theo.

Gã đọc tên: “Từ Tử Ngạn, bước lên kiểm tra linh căn.”

Một thiếu niên nhỏ con bước ra từ trong đám con cháu Từ gia, nét mặt thật thà. Hắn e dè bước về phía trước, dưới sự ra hiệu của vị quản sự trung niên bước vào màn sáng màu đen, căng thẳng nhắm chặt hai mắt.

Từ Tử Thanh biết người này, hắn là thứ tử của Từ Mạnh Thiên, song cũng không có qua lại gì với Từ Tử Thanh.

Màn sáng kia khẽ cử động, sau đó xuất hiện một quầng sáng màu trắng to cỡ đầu người trên đỉnh đầu thiếu niên. Tuy nhiên quầng sáng chỉ có màu trắng, sau đó đứng yên, không có phản ứng gì.

Quản sự trung niên lắc đầu: “Không có linh căn, qua bên kia đi!” Gã chỉ tay về phía khoảng trống bên trái.

Thiếu niên hơi thất vọng nhưng xốc lại tinh thần rất nhanh, đi về nơi được chỉ định. Hắn quả thật không có linh căn nhưng cũng không sao. Sau khi sàng lọc xong, nghe đâu còn có một số trưởng lão khách khanh của ngoại đường sẽ đến tìm kiếm đệ tử có thể tu võ đạo. Nếu có thể lọt vào mắt xanh của các trưởng lão đó thì vẫn có thể ở lại tông gia.

Sau đó, quản sự trung niên tiếp tục đọc tên: “Từ Tử Thục, bước lên kiểm tra linh căn.”

Ngay khi gã dứt lời, một thiếu nữ thanh tú bước ra ngoài. Nàng ta mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, hai bím tóc được tết gọn gàng, trông rất đáng yêu.

Thiếu nữ này chính là Từ Tử Thục – người đã từng bàn tán với người khác ở ngoài viện của Từ Tử Thanh. Nàng ta trông rất gan dạ, tuy vẫn còn vẻ chấn động trước tông gia nhưng nhìn chung đã lấy lại sự hoạt bát ngày xưa, ánh mắt cũng rất linh động.

Nàng mỉm cười đi vào màn sáng, trong mắt ngập tràn hy vọng.

Lúc này màn sáng phản ứng khác trước. Vẫn là xuất hiện một quầng sáng to cỡ đầu người, song ngay sau đó quầng sáng rung lên, bên trên đột nhiên xuất hiện cột sáng màu sắc rực rỡ to cỡ ngón út.

Nhìn kỹ lại thì cột sáng được chia thành ba màu vàng, xanh ngọc và nâu, trong đó màu xanh ngọc sáng nhất, hai màu vàng và nâu hơi tối.

Quản sự trung niên thay đổi sắc mặt: “Tam linh căn kim, thuỷ, thổ, kích cỡ tương đương, tư chất trung hạ. Không tệ, đứng bên phải đi!”

Nhận được câu ‘Không tệ’, Từ Tử Thục vui mừng bước sang bên phải, nét mặt cũng mang theo chút đắc ý.

Sau đó, quản sự kiểm tra hơn mười người, trong đó có hai ngũ linh căn, một tứ linh căn, tư chất đều là hạ và hạ hạ, đều đứng cùng Từ Tử Thục.

Tiếp theo là đến lượt Từ Tử Thanh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.