Ủng hộ trang chính chủ, không tiếp tay cho bọn Repost!!
Edit: Sakurachan042 (wp: Jfuuva blog)
.........
"Cậu tưởng tôi sợ thứ này sao?" Sắc điệu âm cuối Hàn Cảnh trầm thấp nguy hiểm, thái độ khinh thường vừa nhạt đi đôi chút, giọng nói hắn lạnh lẽo thêm vài phần. "Tôi cứ giam Mạc Hi bên mình đấy, xem cậu có thể làm được gì nào."
Tô Kiều biết hắn nói được làm được.
Tên điên này thực sự ra tay.
Tô Kiều nắm chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế sát ý trong ánh mắt mình.
Hàn Cảnh vén mái tóc che vết sẹo của Tô Kiều lên, vết sẹo xấu xí phô bày trong tầm mắt, hắn nheo mắt lại. "Chỉ có mỗi thứ cỏn con này làm em ấy để ý cậu nhiều thêm một chút."
Những lời này xé rách cái hạnh phúc giả dối mà Tô Kiều vốn đang lừa mình gạt người, cứa vào đáy lòng cậu từng vết đẫm máu.
"Bây giờ..." Hàn Cảnh nới lỏng tay thả Tô Kiều ra, ra lệnh một lần nữa. "Gọi Mạc Hi ra đây." Thoáng dừng một chút, hắn bổ sung thêm một câu. "Thu dọn sạch sẽ, đừng để tôi thấy vết nhơ nhuốc chướng mắt gì nữa."
............
Mạc Hi bị Tô Kiều đánh thức.
Vừa mở mắt ra đã thấy vẻ mặt có chút miễn cưỡng cười của Tô Kiều.
Chỗ ấy vẫn còn hơi ấm ức đau nhưng Mạc Hi không thèm lo thân mình, hỏi han Tô Kiều trước theo thói quen.
"Làm sao vậy?"
"... Không sao đâu anh." Nói là nói như thế, đôi mắt Tô Kiều lại ửng đỏ, từng giọt lệ lăn trên gò má, cuối cùng giống như không thể không kiềm nén nổi bổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ve-em-khoc-that-dang-yeu/1656799/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.