Đời đúng là không ai lường trước được việc gì!
*****
Một ngày sau, cô mở mắt. Bức tường trắng xóa, một cái mùi xọc vào mũi làm cô khó chịu. Khẽ nhíu mày, nhớ đến chuyện xảy ra hôm qua...
Bệnh viện? Ở đây là bệnh viện?
Cô mở to mắt nhìn xung quanh, 2 tay vội vàng sờ sờ cái bụng của mình.
Con của cô...?
"Y Băng! Em tỉnh rồi à! Trong người thấy thế nào rồi?" Giọng nói vui sướng phát ra
Là anh, Lục Ngạn Phong!
"Con...con của em...?" Giọng cô run run
Lập tức gương mặt anh vui vẻ liền ủ rượi, giọng nói tràn đầy ái nái và xin lỗi.
"Y Băng, anh xin lỗi là do anh không tốt. Là lỗi do anh, nếu như anh đi với em thì đã không như vậy. Thì con của chúng ta sẽ... không...!"
Miệng nở nụ cười.... nhìn anh
Cô thế nhưng lại làm mất đi đứa con của mình...
Con của cô thế nhưng lại bỏ cô đi...
"Y Băng, em muốn đánh, muốn chửi gì anh cũng được... xin em hãy nói chuyện đi, có được không?" Giọng nói thống khổ, cầu xin vang lên.
"Hôm qua anh ở đâu?"
"Anh... anh ở cùng Lâm Tuyết Như... nhưng mà Y Băng hãy nghe anh giải thích được không?"
Thừa nhận rồi...?
Cô không nói gì, nhắm mắt quay mặt vào tường, đưa lưng về phía anh.
Cô bây giờ không muốn nói chuyện, cô muốn suy nghĩ....
__________
Một tuần sau, cô xuất viện.
Trong một tuần này cô được ba mẹ anh chăm sóc rất tốt.
Mẹ anh khuyên cô đừng suy nghĩ nhiều, hãy chăm sóc tốt bản thân, mẹ anh còn nói. Nếu cô có chọn lựa như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-va-ngot/94478/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.