Editor: Fino
Hai người đã đối diện nhau qua màn mưa một lúc lâu
Cuối cùng, vẫn là Giang Vũ Đạc dời ánh mắt trước. anh quay đầu tiếp tục nói chuyện với bức ảnh trên bia mộ, còn Thẩm Chi Ý thì đứng đờ tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của anh, bước chân nặng nề đến mức không thể di chuyển.
Giờ đây, có lẽ Giang Vũ Đạc không muốn nhìn thấy cô.
Thứ ngăn cách giữa họ không chỉ là hận thù, mà còn là một sinh mạng tươi trẻ.
Nghĩ đến đây, cảm giác bất lực lớn lao bao trùm lấy cô, bó hoa hướng dương trên tay không kiểm soát được rơi xuống đất, bùn đất bắn lên những cánh hoa màu vàng sáng.
Cô biết rằng họ không thể quay lại được nữa.
Kể từ khoảnh khắc tái ngộ ở hành lang trường thực nghiệm tỉnh cách đây hơn mười năm, số phận đã định sẵn cho mối quan hệ của họ một kết cục thất bại.
. . .
Đã hơn nửa năm Giang Vũ Đạc không đến thăm mẹ.
Mẹ Giang là người miền Nam, vì ba Giang mà chọn đến sống ở miền Bắc. Trong ký ức của anh, mẹ luôn mang vẻ dịu dàng và phong thái của người phụ nữ Giang Nam, rất hiếm khi nổi giận, nói chuyện luôn nhẹ nhàng.
Sau khi ba Giang mất tích, toàn bộ gánh nặng gia đình đều đè lên vai bà. Để kiếm thêm tiền, bà đã nhận nhiều công việc bán thời gian, thường phải làm việc đến khuya, khuôn mặt hiền hậu ấy sớm bị thời gian để lại nhiều dấu vết.
Bức ảnh trên bia mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-trao/3644991/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.