30.05.2024
Editor: Fino
Hôm nay anh mặc một thân âu phục đen lịch sự, áo sơ mi trắng cài cúc trên cùng, khiến anh tăng thêm vài phần cấm dục, vai rộng eo hẹp, sống lưng thẳng tắp.
Khi nhìn thấy anh, một số thực tập sinh bộ phận marketing đi theo học tập đều sáng mắt lên, dù sao thời nay CEO trẻ đã ít, người trẻ đẹp trai lại càng ít hơn.
Anh còn dẫn theo hai người khác, hẳn là cũng tới bàn hạng mục, trong đó có một người trông quen quen, Tống Tịnh Nguyên nghĩ mai mà không nhớ ra là ai.
Giám đốc tiếp thị dẫn đầu đi tới, hai bên bắt tay chào hỏi, Tống Tịnh Nguyên lấy máy ảnh chụp một bức.
Khuôn mặt của Trần Nghiên, chụp thế nào cũng đẹp, rất nhiều năm trước cô đã lĩnh giáo được.
Thời gian đối với thương nhân mà nói là thứ quý giá nhất, đoàn người không chậm trễ nhiều, rất nhanh đã tiến vào chủ đề chính.
Tống Tịnh Nguyên nhìn chằm chằm sườn mặt Trần Nghiên, nhất thời không thể dời mắt đi.
Thời trung học, người này phần lớn thời gian đều mặc quần áo thoải mái, giống như tính khí của anh, lười biếng lại tùy hứng.
Ký ức duy nhất về lần anh mặc vest là khi hai người cùng nhau biểu diễn tại liên hoan văn nghệ, cùng nhau hát bài "Bản tình ca nhỏ".
Khi đó, vì để có thể có cơ hội tiếp xúc với Trần Nghiên, cô đã dũng cảm đứng trên sân khấu.
Có câu nói thế nào nhỉ?
—"Năm đó tôi mười bảy tuổi, là chiến binh xông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-trao/3518253/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.