Bầu trời lại trở nên tối tăm hơn.
Vừa rồi Trần Nghiên dùng rất nhiều sức, trên cằm Tống Tịnh Nguyên xuất hiện một vết đỏ rõ ràng, hồi lâu mới biến mất.
Da cô vốn mỏng, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể để lại dấu vết, lúc trước ở bên nhau, Trần Nghiên đã nhiều lần nói qua sao cô gái nhỏ này lại mỏng manh như vậy.
Cả hai đều không nói gì.
Trong lòng Tống Tịnh Nguyên cảm thấy như có thứ gì đó chặn lại, khiến cô không thể thở được.
Trần Nghiên nên hận cô.
Những lời khó nghe đó, ngay cả khi cô nghĩ lại cũng cảm thấy áy náy, chưa kể trước đây Trần Nghiên là một người kiêu ngạo cỡ nào, anh đã quen với việc thuận buồm xuôi gió trong các mối quan hệ, đây là lần đầu tiên bị đối xử như vậy.
Làm sao có thể không hận cô được.
Ngày nhớ đêm mong suốt 7 năm, cũng tự trách suốt 7 năm, sau khi nghe được lời oán trách của anh, ngược lại cô cảm thấy nhõ nhõm không ít.
Vì vậy Tống Tịnh Nguyên vẫn cúi đầu, chờ anh phát tiết đủ rồi, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi."
Men say vẫn còn trong người, âm cuối phát ra nhẹ nhàng, để ý nghe hình như còn có chút ấm ức.
Đèn đường bất ngờ lóe lên hai cái, một tấm biển màu xanh bị bỏ hoang nằm trên mặt đất ở lối vào của hẻm bị gió đập mạnh.
Trần Nghiên cười nhạo một tiếng, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lạnh lẽo: "Có những chuyện không thể chỉ một lời xin lỗi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-trao/3516481/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.