Editor: Fino
Trần Nghiên sững người.
Phía xa xa, pháo hoa đã kết thúc, chung quanh hết thảy đều tĩnh mịch, trong ánh sáng yếu ớt của cây pháo bông, bọn họ chỉ có thể thấy rõ khuôn mặt của nhau.
Giống như hai người đang sưởi ấm cho nhau trong đêm tối.
"Vui vẻ." Anh lười biếng hừ cười một tiếng, hơi nhướng mày, tựa hồ tâm tình rất tốt, "Cậu đã cầu nguyện rồi, tôi cũng nên nể mặt một chút chứ nhỉ?"
Sắc mặt Tống Tịnh Nguyên nóng lên, cô quay mắt đi chỗ khác, khẽ mỉm cười.
"Không ước cho bản thân sao?" Trần Nghiên hỏi cô.
Tống Tịnh Nguyên lắc đầu: "Không, tôi không tham lam. Hơn nữa cây pháo hoa này sắp cháy hết rồi."
"Thêm cây nữa đi."
Trần Nghiên nói xong, vươn tay lấy trong túi ra một cây pháo bông khác.
Tống Tịnh Nguyên sửng sốt: "Cậu..."
"Lần này thật sự là cái cuối cùng." Trần Nghiên dùng ngón tay cái bật lửa, ngọn lửa phát ra một tiếng "phụp", từng tia lửa vàng óng tỏa ra.
Tống Tịnh Nguyên nhắm mắt lại, trong lòng có một nguyện vọng –
Hi vọng Trần Nghiên có thể ở bên cạnh cô lâu một chút.
"Lần này sao không nói ra?"
"Không nói." Tống Tịnh Nguyên mím môi.
Trần Nghiên nở nụ cười xấu xa: "Ra là vừa nãy cố tình nói cho tôi nghe à?"
"..."
"Mới không phải." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Pháo hoa cháy hết đều bị ném vào thùng rác, Trần Nghiên nhìn thời gian: "Đưa cậu về nhé, muộn rồi."
Tống Tịnh Nguyên gật đầu đồng ý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-trao/3505627/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.