Bầu trời vào đêm của tháng năm không thấy một vì sao nào chiếu sáng.
Doãn Thiếu Thư ngồi trong căn phòng màu đen tĩnh mịch. Ánh sáng hắt từ cửa kính lớn nơi ban công không đủ rọi sáng khắp nơi, nên chỉ nhìn thấy mờ mờ ảo ảo vật cảnh trong phòng.
Trên bàn đầy đầu lọc thuốc lá ghim vào gạc tàn, bên cạnh còn có hai chai rượu đã vừa cạn đáy.
Anh bây giờ lại trách tửu lượng mình quá tốt, uống rượu nồng độ cồn cao vẫn chưa thấy hề hấn gì.
Từ lúc, từ nhà tân hôn của ai đó trở về, đã ba hôm nay, anh bất đầu không tự chủ được như thế. Hình bóng bé con của anh trong bộ váy cưới xinh đẹp khiến lòng anh tan nát biết bao.
Có trời mới thấu được, anh bất lực đến nhường nào.
Từ đó...
Căn phòng của khách sạn lớn nào đó càng u ám vô cùng.
Tiếng rung chuông di động reo liên hồi, Doãn Thiếu Thư lười biếng ấn nút nghe.
Bên đầu dây bên kia không khách khí, ồ ồ như tên lửa, “Thiếu Thư, rãnh không? Tôi về rồi đây, gặp nhau đi. Nhớ anh quá, tôi có mua quà cho anh này! Gặp nhau đi!”
“Ngay bây giờ?” Giọng Doãn Thiếu Thư khàn đặc. Bây giờ cũng đã hai giờ sáng rồi đấy.
“Ôi trời! Giọng này là vừa uống rượu đúng không?” Bên kia lại oai oái, “Nếu uống một mình thì đến đây đi, tôi cũng đang một mình đây.”
“Địa Đàng đấy, đến nhanh đi!” Bổ sung thêm còn không quên hống hách hối thúc.
“...” Doãn Thiếu Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-tiec-em-khong-gap-anh-som-hon/3208071/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.