Doãn Chí Đằng lại quay sang nhìn Doãn Kính Bình, nói rõ ràng: “Năm đó vì sốc, Hạ An không thể chăm sóc con dù cho Hạ Cầm có quỳ xuống van xin đi chăng nữa, cuối cùng, cô ấy phải giả làm chị mình và đến bên cạnh con lúc con đang cần người ở cạnh nhất! Còn ba thì sao? Một tháng trời ba vào thăm con được bao nhiêu lần? Có phải chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi đúng không? Dù mẹ có biện hộ cho ba bận việc đi chăng nữa, nhưng con là con ba, chỉ đến thăm con có chết chưa thì đừng có can thiệp vào cuộc sống con như thế!”
Câu cuối cùng anh nhấn mạnh. Mạnh đến nổi Doãn Kính Bình đã phát run trong người.
“Con...” Doãn Kính Bình nghẹn lời, năm đó đúng là ông chỉ vào thăm Doãn Chí Đằng đúng ba lần, sau đó bận rộn suốt với công việc, thế mà cuối cùng vẫn bị chèn ép đến nghỉ hưu sớm hơn dự định. Bây giờ, ông muốn giải thích cũng không nổi nữa.
Mạc Lệ Thanh bây giờ cũng không biện hộ cho ông nữa, chỉ vỗ vai ông, ra hiệu ông hãy bình tĩnh hơn thôi.
“Ba... con không muốn đến mức này đâu, con chỉ muốn ở bên người con yêu thôi, huống hồ chi bây giờ tụi con đã có con chung.” Anh thở dài. Hạ Cầm ở bên liền ngước mắt nhìn anh, đôi mắt chất chứa yêu thương vô vàn. Anh chỉ cười, nếu không đã đè gáy cô, hôn cô cuồng nhiệt rồi. Cô lúc này thật yếu đuối, càng làm anh muốn bảo vệ đến cùng.
Doãn Thiếu Thư là người không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-tiec-em-khong-gap-anh-som-hon/3208065/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.