Hạ Cầm ngừng khóc, cô mở đôi mắt ngấn nước nhìn anh.
Phút giây thật tĩnh lặng.
Nghe cả hơi thở của nhau, cảm nhận luồng hơi nóng hổi phà vào không trung.
“Hạ Cầm... em ngốc lắm!” Doãn Chí Đằng thì thào bên tai Hạ Cầm, “Sau này đừng làm chuyện khiến anh đau lòng nữa, khó khăn lắm chúng ta mới được bên nhau. Anh sẽ làm chỗ dựa dẫm cho em cả đời này, em sẽ không cần mạnh mẽ nữa. Anh xin lỗi... là anh đã làm khổ em quá nhiều...”
Cô dùng tay mình chạm vào má anh vuốt ve, đôi mắt như sương hồ: “Khổ nhiều rồi, anh đền bù em ra sao?”
Anh nắm tay cô, hôn vào lòng bàn tay nhỏ nhắn đó một nụ hôn, nhếch môi cười: “Mạng anh được không? Cho em tuỳ ý muốn làm gì đó...”
“Em muốn hành hạ anh cả đời bên em.” Cô ra quyết định, bẽn lẽn cười.
“Được!” Anh thoả mãn đồng ý. “Cả đời anh dành cho em thì em cũng phải dùng cả đời em bên anh.”
Anh áp môi mình xuống môi cô, hôn rất lâu, lâu như chưa từng được thoả mãn. Đến khi buông môi ra, môi cô đã ửng hồng như sưng lại như không.
Cô nhìn anh, đôi mắt anh sáng ngời trong đêm, đẹp như sao sáng trên bầu trời, đẹp hơn cả cô tưởng tượng. Bất giác cô nở nụ cười, “Sao bây giờ anh mới nói đã yêu em tám năm?” Anh có biết, tám năm đó là thanh xuân của em không?
Anh trầm mặc, suy nghĩ một hồi lâu, bỗng dưng hỏi lại một câu: “Em có tin vừa gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-tiec-em-khong-gap-anh-som-hon/3208061/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.