Doãn Chí Đằng đã tỉnh táo sau ký ức ngọt ngào đó, bởi tiếng gọi của Hạ An.
“Chí Đằng.”
Tiếng khóc của Hạ An cũng vơi đi, chỉ còn lại giọng nghẹn ngào. “Từ ngày về cầu xin em một lần duy nhất, Tiểu Hạ chưa từng về nhà một lần nào nữa. Em thì nhốt kín mình trong phòng, không muốn giao du cùng ai, xung quanh phòng tràn ngập không khí tồi tệ. Thời gian đó, em đã chia tay cùng Vệ Phong, còn việc chấp nhận anh vẫn là điều không thể.
Em muốn nói ra ai là người đã bên cạnh anh nhưng chính Tiểu Hạ đã nhắn cho em rằng đừng bao giờ cho anh biết chuyện này, lúc đó em cũng thắc mắc, nhưng khi gặp ba anh, em đã hiểu nguyên nhân.
Ba anh rất thân thiện với em, chỉ khi nhắc đến Tiểu Hạ, ông không khỏi có nét căm giận trong mắt.
Em đã hiểu, con bé ôm hết tội lỗi là kẻ bạc tình bạc nghĩa với anh, để giúp em có thể được anh tha thứ một lần nữa. Nhưng Tiểu Hạ không biết rằng, nó làm em càng chồng chất thêm tội lỗi đầy mình, càng làm em rối rắm hơn khi đối diện cùng anh.
Lí trí em không cho phép mình phản bội anh một lần nữa, nên ngày anh bất ngờ cầu hôn em, em đã từ chối...
Chí Đằng... hãy tha lỗi cho em vì đến bây giờ mới có gan nói ra... em mong anh và Tiểu Hạ được hạnh phúc...”
Doãn Chí Đằng ậm ừ nói trấn an Hạ An vài câu, vì lúc này, anh chẳng còn tâm trí để mà nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-tiec-em-khong-gap-anh-som-hon/3208059/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.